Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 82: Vị Lý thượng thư kỳ lạ



Vân Tước nhìn bóng lưng đầy khí thế của Lý Tiến mà không khỏi thở dài đồng cảm.

Lão Ngụy mắng người thì thật là khó nghe vô cùng.

Vì hắn mà mặc niệm một phen.

 

 

Tần Kim Chi cùng Vân Tước trở về Vương phủ, đến chạng vạng thì lại đổi sang nam trang mà đến Thiên Hương Lâu.

Nhờ thuốc của Lưu Y Y, thương thế của La Hương Phấn đã tốt lên nhiều, chỉ là giọng vẫn còn hơi khàn.

 

 

“La nương quả thật gân cốt còn cứng cỏi, bao nhiêu vết thương như thế mà vài ngày đã gần khỏi hẳn rồi.”

 

 

La Hương Phấn phẩy phẩy khăn lụa:

“Đó là đương nhiên, La Hương Phấn ta là người phúc lớn mạng lớn, số trời đã định mà.”

 

 

Tần Kim Chi ngồi trước bàn:

“Chuyện ta nhờ ngươi điều tra, thế nào rồi?”

 

 

La Hương Phấn lập tức lộ vẻ hóng hớt, nói đầy thần bí:

“Lần trước ngươi bảo nghi ngờ tên nhi tử Lý Mịch của Lý Sào bên ngoài có dây dưa tình cảm.

Quả nhiên bị ngươi đoán trúng rồi!

Hắn sau lưng Lý Sào nuôi dưỡng một tiểu thiếp.

Còn sắp xếp đầy đủ nô bộc hầu hạ, ngay cả thị vệ cũng không ít.

Người của ta về báo rằng, hình như nữ nhân kia đã mang thai, bụng to lên rồi!”

 

 

Quả nhiên là nữ nhân.

Lần trước khi dẫn người đi nghiệm thi, Tần Kim Chi đã thấy có gì đó kỳ lạ.

Thi thể của Lý Mịch rõ ràng là do ai đó trút hận mà giết.

Nhất là chỗ căn nguyên cũng bị chặt đứt.

Hơn nữa, Lưu Y Y còn nói, cánh tay trái của Lý Mịch bị c.h.é.m nhiều nhát mới đứt rời.

Chứng tỏ người đầu tiên ra tay p.h.â.n x.á.c sức lực rất yếu.

 

 

Nàng thật khó mà không hoài nghi, có lẽ chính là một nữ nhân từng có ân oán tình cảm với Lý Mịch đã g.i.ế.c hắn.

Chỉ là chắc hẳn có kẻ khác hỗ trợ đem t.h.i t.h.ể ném vào Thiên Hương Lâu.

Nhưng những điều ấy vẫn chưa phải kỳ lạ nhất.

Điều lạ lùng nhất, chính là Lý Sào.

 

 

Ông ta không đi tra xét nguyên nhân cái c.h.ế.t của Lý Mịch.

Chỉ khăng khăng ép hỏi La Hương Phấn đứng sau có người nào.

Trông chẳng giống muốn biết hung thủ là ai.

Mà như muốn dò hỏi xem La Hương Phấn có biết được chuyện gì khác chăng?

 

 

Chưa chờ án kết thúc, Lý Sào đã vội mang xác con về phủ.

Lúc Lưu Y Y nghiệm thi, trên người Lý Mịch hoàn toàn không có dấu vết từng bị mổ khám.

Đường đường là Thượng thư Hình bộ, nghiệm thi tìm hung thủ vốn là bước đầu phá án.

Sao ông ta lại chẳng hề động thủ chút nào?

 

 

Nếu nói vì bi thương mà rối loạn...

Nhưng ngày Tần Kim Chi đến cửa, dáng vẻ Lý Sào tuyệt không giống kẻ mất hết lý trí.

Trong cuộc nói chuyện cùng nàng, ngoài phẫn nộ, còn ẩn chứa nghi hoặc, và cả lo lắng.

Ông ta lo lắng điều gì?

 

 

Khóe môi Tần Kim Chi nhếch lên, chuyện này càng thêm thú vị.

Nàng nhìn sang La Hương Phấn:

“Phía lục hoàng tử có còn liên hệ với ngươi không?”

 

 

La Hương Phấn vừa nghe liền cười vô cùng hả hê:

“Đừng nhắc nữa.

Từ khi tin đồn lục hoàng tử là chủ nhân đứng sau Thiên Hương Lâu truyền khắp kinh thành.

Tên ngốc ấy chẳng dám bén mảng đến tìm ta nữa.

Người của ta nói.

Hôm đó Dương Văn Tuyên từ phủ lục hoàng tử bước ra.

Mặt mũi hắn m.á.u me be bét, chắc về nhà chỉ còn biết khóc với thê tử thôi.”

 

 

Tần Kim Chi cũng bật cười.

Nàng có thể tưởng tượng ra cảnh hắn giận dữ đến phát cuồng.

“Ngày mai ta định đi thăm Thừa Chí, ngươi có muốn gửi gì cho nó không?”

 

 

La Hương Phấn lập tức nhấc một bọc đồ đưa cho nàng, chẳng hề khách khí:

“Nếu ngươi không nhắc, ta đã sai người khác mang đi rồi.”

 

 

Tần Kim Chi nhận lấy bọc đồ:

“Có lời nào muốn nhắn không?”

 

 

“Bảo thằng nhóc thối ấy chăm chỉ đọc sách, rảnh thì ta sẽ đến thăm nó.”

 

 

“Hết rồi?”

 

 

“Hết rồi.”

 

 

Tần Kim Chi cầm bọc đồ, đứng dậy rời đi.

Rời khỏi Thiên Hương Lâu, nàng nhìn địa chỉ mà La Hương Phấn đưa.

Định bụng phải đi xem xem có thật nữ nhân kia g.i.ế.c Lý Mịch hay không.

 

 

Xe ngựa dừng ở ngõ Tây, Tần Kim Chi cùng Vân Tước phi thân vào một toà nhà.

Hai người bước nhẹ như mèo, dò tìm tung tích nữ nhân kia.

Trong phủ yên tĩnh, có thể thấy chủ nhân rất chăm chút bài trí.

Cả hai trèo lên mái nhà, ngay lúc đó, cửa phòng ngủ bị khẽ mở.

 

 

Một nữ nhân mặc y phục ngủ, tóc xõa, bước ra.

Bụng nàng ta đã nhô cao, chắc mang thai tầm bốn năm tháng.

Chỉ thấy nàng ta chân trần, vẻ vội vã đi về một nơi nào đó.

Tần Kim Chi và Vân Tước lặng lẽ bám theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nữ nhân kia cuối cùng chạy đến một cái viện.

Đúng lúc ấy, trong phủ bỗng vang tiếng kêu:

“Tiểu thư mất tích rồi! Mau tìm tiểu thư!”

“Tiểu thư! Người ở đâu vậy!”

 

Nữ nhân nghe thấy nhưng chẳng quay đầu, lao thẳng xuống giếng.

 

 

Vân Tước trừng mắt, quay sang nhìn Tần Kim Chi.

Có nên cứu không?

Tần Kim Chi bình thản, dù sao cũng chẳng phải thiếp thất của ta.

Nhưng nghe tiếng gọi vẫn còn xa, nàng nhặt viên đá, ném rơi mấy mảnh ngói gần đó.

 

 

“Loảng xoảng!”

 

 

“Có tiếng gì thế?”

“Ở hậu viện!”

“Mau đi xem!”

“Hậu viện có giếng, chẳng lẽ tiểu thư nhảy giếng rồi!”

“Mau đi tìm!”

 

 

Chẳng mấy chốc, một tiểu nha đầu dẫn theo đám hộ viện chạy đến.

Người c.h.ế.t đuối vốn rất thống khổ, dù tự sát cũng giãy giụa.

Đám hộ viện đến nơi thì thấy nữ nhân đang vùng vẫy trong giếng.

 

 

“Mau cứu tiểu thư! Mau cứu tiểu thư!”

Một hộ viện lập tức nhảy xuống, không lâu sau, người bên trên thả dây kéo cả hai lên.

 

 

Mặt mày nữ nhân tái nhợt.

Lúc này Tần Kim Chi mới nhìn thấy trán nàng ta có quấn băng gạc, ngấm nước liền lộ rõ vết máu.

Hai cổ tay cũng quấn vải trắng.

Thêm hình ảnh kiên quyết nhảy giếng ban nãy…

 

 

Nữ nhân này vẫn luôn tìm cách tự tử?

Là do phạm tội mà muốn tự vẫn?

Nhưng thái độ người trong phủ lại cứ như sợ nàng ta gặp chuyện.

 

 

“Mau gọi đại phu!

Nếu tiểu thư có chuyện, lão gia sẽ không tha cho các ngươi!”

 

 

Trong miệng nha đầu kia gọi “lão gia”, là chỉ Lý Mịch sao?

Tin Lý Mịch c.h.ế.t đã lan khắp kinh thành, mà phủ này vẫn chưa hay biết?

Lý Mịch còn có một nữ nhân khác?

 

 

Ánh trăng chiếu xuống gương mặt gầy gò của nàng ta.

Đôi mắt nhắm nghiền.

 

 

Tần Kim Chi cau mày.

Nữ nhân này sao nhìn quen quá!

Đợi mọi người tản đi hết, nàng và Vân Tước mới rời khỏi phủ.

 

 

“Vân Tước, ngươi có cảm giác nữ nhân ấy hình như chúng ta từng gặp ở đâu rồi không?”

Vân Tước cũng có cảm giác như thế, nhưng nhớ mãi vẫn chẳng ra.

 

 

“Hãy cho người trông coi nơi này và cả Lý phủ.”

 

 

Ngày hôm sau, Tần Kim Chi vận nam trang, đến Quốc Tử Giám.

Nàng đổi sang chiếc xe ngựa sơn đen, không có bất kỳ dấu hiệu nào của Trấn Bắc vương phủ.

 

 

Đến cổng Quốc Tử Giám vừa đúng lúc tan học.

Một thiếu niên tuấn tú trông thấy xe ngựa lập tức vui mừng chạy đến.

Đứng bên rèm xe, cậu gọi to:

“Tam ca!”

 

 

Nghe tiếng gọi, Tần Kim Chi vén rèm.

Nàng nhìn thiếu niên đã cao lớn hơn nhiều, nở nụ cười:

“Lên xe đi.”

 

 

Thiếu niên vui vẻ bước vào, gương mặt rạng ngời:

“Tam ca! Huynh khi nào trở về vậy?

Đệ nhớ huynh muốn chết!”

 

 

Nói xong còn định nhào đến ôm.

Tần Kim Chi mỉm cười đưa tay ngăn lại:

“Tam ca đang bị thương.”

 

 

Thiếu niên lo lắng:

“Tam ca bị thương sao?”

 

 

Tần Kim Chi thản nhiên:

“Chỉ là vết thương nhỏ.

Đúng rồi, nương may cho đệ mấy bộ y phục mới, nhờ ta mang đến.”

 

 

La Thừa Chí thoáng buồn rầu:

“Tam ca, nương sao lúc nào cũng bận, đã gần một năm đệ chưa gặp người.

Cả huynh nữa, đi một cái là ba năm, đệ sắp thành đứa trẻ bị bỏ rơi rồi!”

 

 

Tần Kim Chi khẽ cười:

“Thoắt cái đã ba năm, đệ cũng mười sáu tuổi rồi.

Sao còn học đám tiểu cô nương mà nũng nịu thế này?”