Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 87: Mời Lý cô nương huấn thị



Khi Tần Kim Chi tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong miệng tràn ngập một mùi m.á.u tanh nồng đậm.

Nàng nhíu mày mở mắt ra, một luồng hương thơm của đồ ăn liền ập thẳng vào mặt.

Tần Kim Chi nghiêng đầu sang một bên.

 

 

Chỉ thấy Lưu Y Y cùng Vân Cẩm đang cầm quạt, quạt mùi thơm từ các món ăn trên bàn về phía nàng.

Hai người một mặt cổ quái nhìn nàng.

 

 

Lưu Y Y đưa tay lên trước mũi làm động tác.

“Ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

 

 

Tần Kim Chi ngồi dậy, Vân Ca lập tức đi đến mang giày cho nàng.

“Tiểu trù phòng làm cơm bát bảo xì dầu à?”

 

 

Mắt Lưu Y Y sáng lên, lập tức kéo nàng ra bàn.

“Nếm thử đi!”

 

 

Tần Kim Chi nhướng mày, khứu giác của nàng đã hồi phục.

Vậy mấy giác quan mất đi kia… cũng đã khôi phục?

Nàng ngồi xuống bàn, gắp một miếng gà rừng xào tuyết đông bỏ vào miệng.

Sau đó lại lần lượt nếm qua tất cả các món trên bàn.

 

 

Lưu Y Y có chút căng thẳng.

Sao Tần Kim Chi chẳng có phản ứng gì cả?

Chẳng lẽ vị giác không hồi phục được rồi?

 

 

Tần Kim Chi đặt đũa xuống:

“Cái này quá mặn, cái này quá ngọt, cái này quá chua.

Còn bát canh này là cái vị quái quỷ gì thế?

Bảo phòng bếp đổi người đi!”

 

 

Vân Cẩm lập tức nhào đến ôm chặt lấy nàng:

“Quận chúa!

Vị giác của người cũng khôi phục rồi!

Thật tốt quá!”

 

 

Trong phòng, mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Y Y thậm chí ngồi bệt xuống ghế.

“Cuối cùng cũng ổn rồi.

Ta sắp bị dọa c.h.ế.t mất!”

 

 

Hôm qua Tần Kim Chi thổ huyết hôn mê, suýt nữa khiến Vân Tước nổi điên g.i.ế.c nàng.

Nếu không phải nàng lúc nguy cấp còn giữ được bình tĩnh, chính trực dũng cảm...

Được rồi… nếu không phải mấy người Vân Cẩm ngăn lại, Vân Tước đã g.i.ế.c nàng thật rồi!

 

 

Tần Kim Chi cười, vỗ vỗ Vân Cẩm:

“Đem mười vạn lượng bạc gửi đến Bách Thảo Đường cho Lưu lão tiên sinh.

Nếu có ai hỏi, cứ nói là Lưu Y Y gửi.”

 

 

Lưu Y Y lập tức giơ tay đếm, mười vạn lượng!

“Được rồi, giờ ta phải về nhà kế thừa gia nghiệp thôi!”

 

 

Tần Kim Chi thong dong nói:

“Số bạc đó là ta thay ngươi đưa.

Nhớ kỹ, ngươi nợ ta mười vạn lượng.”

 

 

Lưu Y Y nhìn nàng như thấy quỷ.

“Ngươi có lương tâm không vậy?

Thuốc kia có phải cho chó uống rồi không?”

 

 

Tần Kim Chi cười híp mắt, một bộ lưu manh:

“Ngươi mới biết ta ngày đầu tiên sao?

Lương tâm? Ta có bao giờ có thứ đó sao?”

 

 

Lưu Y Y hít sâu một hơi, điên cuồng ấn mạnh nhân trung của mình.

Có thể cho một tia sét đánh c.h.ế.t cái đồ khốn này được không!

 

 

Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng một tiểu đồng:

“Quận chúa, hôm nay là gia yến.

Lý tướng quân, Điển tướng quân, Phù tướng quân đã mang gia quyến đến.

Vương gia cho gọi người qua.”

 

 

Nghe đến hai chữ “gia quyến”, Vân Cẩm liền đảo mắt. 

“Mấy kẻ phiền phức kia lại đến rồi.”

 

 

Tần Kim Chi đứng dậy.

“Đi thôi.”

Nàng đưa bốn người Vân Tước đi về tiền thính.

 

 

Chưa kịp đến nơi, đã nghe thấy một giọng ngạo mạn vang lên:

“Bó hoa này bản cô nương không thích, mang đi!”

 

 

Một tiểu đồng nói:

“Lý cô nương, đó là khách của quận chúa tặng, phải đợi hỏi ý quận chúa trước.”

 

 

Tần Kim Chi đi đến gần, thấy một thân ảnh cao gầy trong bộ hắc y xuất hiện trong tầm mắt.

Chỉ thấy nữ tử kia khẩy môi cười lạnh, bước lên, giơ chân dẫm nát cây Mạn Đà La bên cạnh.

“Lời bản cô nương, ngươi nghe không hiểu sao?”

 

 

Tiểu đồng vội kêu lên:

“Lý cô nương, người làm gì vậy?

Nếu quận chúa trách tội, bọn ta sao gánh nổi.”

Tiểu đồng vội quỳ xuống nhặt cây hoa đã bị giẫm nát.

 

 

Nữ tử kia thấy vậy, liền dẫm thẳng chân lên bàn tay tiểu đồng:

“Xem ra ngươi không cần cái tay này nữa rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

 

Vân Cẩm nghiêng đầu nói với ba người bên cạnh:

“Các ngươi có thấy cách nói chuyện của nàng ta rất giống một người không?”

 

 

Ba người đồng loạt gật đầu, rồi cùng quay sang nhìn Tần Kim Chi.

Không phải chính là dáng vẻ thường ngày của quận chúa sao?

 

 

Tiểu đồng bị giẫm tay đau thấu xương.

Nhưng phụ thân của Lý Lạc Dao là nghĩa tử của Vương gia.

Nàng ta còn gọi Vương gia một tiếng “tổ phụ”, hắn nào dám đắc tội.

Đúng lúc này, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một đôi giày đen.

 

 

“Tham kiến quận chúa!”

Xung quanh không ít tiểu đồng, nha hoàn, vừa thấy Tần Kim Chi liền vội vàng hành lễ.

 

 

Nữ tử kia nghe vậy lập tức xoay người.

Liền thấy Tần Kim Chi mang theo bốn người Vân Tước lạnh lùng đứng phía sau mình.

“Kim Chi! Ngươi đến khi nào vậy?”

 

 

Tần Kim Chi không thèm nhìn nàng, mà cúi xuống lạnh nhạt hỏi tiểu đồng kia:

“Ngươi mới vào phủ?”

 

 

Tiểu đồng ôm tay trả lời:

“Hồi bẩm quận chúa, tiểu nhân mới vào phủ được một tháng.”

 

 

Lý Lạc Dao vội vàng nói:

“Tiểu đồng này thật vô lễ, ta giúp ngươi dạy dỗ hắn.”

 

 

Mấy người Vân Tước nhìn quần áo trên người Lý Lạc Dao, lại nhìn sang Tần Kim Chi.

Nàng ta đang bắt chước quận chúa!

Không chỉ hành vi cử chỉ, mà ngay cả y phục cũng giống hệt.

Toàn bộ y phục của Tần Kim Chi đều do thợ thêu trong phủ làm.

Độc nhất vô nhị, bên ngoài tuyệt đối không có.

Thế mà nàng ta lại mặc giống hệt!

 

 

Nữ tử kia thấy Tần Kim Chi cũng sững người.

Bởi từ trước đến nay Tần Kim Chi chưa từng tham dự gia yến.

Nàng ta không ngờ hôm nay lại đụng mặt.

Hơn nữa còn mặc trùng y phục!

 

 

Đang định giải thích thì Tần Kim Chi đã thản nhiên nói với tiểu đồng kia:

“Đi theo ta.”

 

 

Tiểu đồng không hiểu ra sao, nhưng khi mới vào phủ, các lão nhân đều dặn rằng:

“Trong phủ tuyệt đối không được chọc giận quận chúa.”

Hắn nào dám hỏi nhiều, chỉ biết đi theo.

 

 

Lý Lạc Dao thấy Tần Kim Chi hoàn toàn ngó lơ mình, trong lòng vừa tức vừa đắc ý.

Dù sao phụ thân nàng ta là nghĩa tử số một của Trấn Bắc Vương.

Tương lai có nhiều khả năng nhất sẽ kế thừa Trấn Bắc quân.

Đến lúc đó, Trấn Bắc phủ cũng sẽ là của phụ thân nàng ta. 

Tần Kim Chi chắc chắn là sợ đắc tội, nên không dám tính toán với nàng ta.

Nghĩ tới đây, nàng ta cũng không để bụng thái độ của Tần Kim Chi nữa, ngạo nghễ đi theo vào tiền thính.

 

 

Đến sân trước khách sảnh, Tần Kim Chi không bước vào.

Vân Cẩm thì vào trong, bê ghế ra đặt giữa sân.

 

 

Tần Nghiệp thấy vậy thì hỏi:

“Đây là làm gì vậy?”

 

 

Vân Cẩm cười hì hì:

“Vương gia, ta bê ghế cho quận chúa ngồi.”

 

 

Tần Nghiệp khó hiểu:

“Nó ngồi ngoài sân làm gì?”

 

 

Trong phòng, mọi người cũng đều khó hiểu.

Lý Lạc Dao từ ngoài bước vào, mẫu thân nàng vội hỏi:

“Quận chúa ở ngoài đó sao?”

 

 

Lý Lạc Dao gật đầu, vừa vào sân liền thấy Tần Kim Chi ngồi giữa sân, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Không biết nàng định làm gì.

 

 

Đúng lúc này, tám cánh cửa liên tiếp của khách sảnh đều được mở toang.

Người trong sảnh có thể nhìn rõ mồn một tình cảnh ngoài sân.

Chỉ thấy trong sân không biết từ lúc nào đã đứng đầy một đám tiểu đồng.

 

 

Tạ Hoài Nghĩa đứng cạnh Tần Kim Chi, bẩm:

“Quận chúa, toàn bộ tiểu đồng đang trực trong phủ đều đã đến.”

 

 

Hơn trăm người đứng ngay ngắn giữa sân.

Tần Kim Chi mở mắt, giọng lạnh lẽo:

“Lý cô nương nói tiểu đồng của Trấn Bắc phủ vô lễ, nàng nguyện thay ta huấn luyện.

Còn không mời Lý cô nương chỉ dạy?”

 

 

Tạ Hoài Nghĩa nghe vậy liền hiểu ra chuyện gì.

Trong phòng, Lý Mục Ly nhìn cảnh này, lòng bực bội.

Rõ ràng hắn đã nhắc nhở nhi nữ phải kiềm chế, sao vẫn không biết thu liễm?

 

 

Phủ Trấn Bắc vốn là thiên hạ của Tần Kim Chi, một lời nói ra chính là thánh chỉ.

Quả nhiên, cả trăm tiểu đồng đồng loạt hô to:

“Thỉnh Lý cô nương huấn thị!”

 

 

Mặt mũi Lý Lạc Dao lập tức trắng bệch không còn giọt máu.