Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 88: Đâm xuống đi



Điều Lý Lạc Dao đắc ý nhất chính là việc cha nàng ta là nghĩa tử của Trấn Bắc Vương.

Từ nhỏ, nàng ta đã có một địa vị khác hẳn trong đám gia quyến võ tướng.

Nhưng mỗi năm theo cha vào kinh chầu, nàng ta lại phát hiện ra một sự thật tàn khốc:

Các tiểu thư khuê các trong kinh thành căn bản không hề xem trọng nàng ta.

 

 

Đừng nói đến chuyện kết giao, bọn họ còn ngang nhiên chế giễu nàng ta.

Thân phận mà nàng ta vốn lấy làm kiêu ngạo, ở nơi này chẳng đáng một xu.

Kinh thành vứt bừa một viên gạch xuống cũng có thể đập c.h.ế.t ba quan lại.

Quyền quý khắp nơi, danh môn khuê tú thân phận cao quý hơn nàng ta thì nhiều vô số kể.

 

 

Không biết bao nhiêu lần, nàng ta tức giận đến mức phải bỏ tiệc mà đi.

Nhưng nàng ta cũng nhận ra, cho dù các tiểu thư ở kinh thành có ghét Tần Kim Chi.

Không ai dám xem thường nàng ấy, càng không ai dám cười nhạo hay sỉ nhục nàng ấy.

 

 

Nàng ta từng tận mắt thấy Tần Kim Chi trước mặt một vị đại thần tam phẩm.

Thẳng thừng giẫm gãy tay nhi tử ông ta.

Vậy mà vị đại thần kia tức giận đến mặt đỏ bừng cũng chỉ dám cúi đầu khom lưng nói:

“Xin quận chúa bớt giận!”

 

 

Không chỉ thế, những gì Tần Kim Chi mặc, đội trên đầu, hay đồ dùng thường ngày...

Đều quý giá hơn cả của hoàng tử công chúa.

 

 

Tại sao?

Chẳng lẽ chỉ vì Tần Kim Chi là tôn nữ của Trấn Bắc Vương?

Thế thì tại sao nàng ta không thể?

Nàng ta cũng là tôn nữ của Trấn Bắc Vương kia mà!

 

 

Thế là nàng ta bắt đầu bắt chước Tần Kim Chi.

Từ cử chỉ hành vi đến cách ăn mặc đều phải học theo.

Huống hồ, cha nàng ta chính là người thừa kế kế tiếp của chức thống lĩnh Trấn Bắc quân.

Nhưng nàng ta không ngờ, Tần Kim Chi lại dám khiến nàng ta mất mặt đến vậy trước bao người.

 

 

Thấy Lý Lạc Dao mặt cắt không còn giọt máu, đứng ngây người tại chỗ.

Vân Cẩm liền cất giọng nhắc nhở:

“Lý cô nương chưa nghe rõ sao?

Nói to lên nào!”

 

 

Lập tức, hơn trăm gia đinh lực lưỡng đồng loạt hô vang chấn động trời đất:

“Xin Lý cô nương răn dạy!”

 

 

Sắc mặt Lý Mục Ly đen như than.

Đến kẻ ngu cũng hiểu nhi nữ mình đã đắc tội với Tần Kim Chi.

Hắn vội bước lên:

“Kim Chi, có chuyện gì vậy?

Có phải Lạc Dao làm ngươi không vui rồi không?

A thúc lập tức bảo nó xin lỗi ngươi!”

 

 

Hắn quay lại trừng mắt với nhi nữ:

“Sao còn chưa mau xin lỗi Kim Chi!”

 

 

Lý Lạc Dao cứng đờ, lí nhí:

“Cha, con đâu có chọc nàng ta…”

 

 

“Không phải con thì lẽ nào là Kim Chi vô lý sao!”

Lý Mục Ly quát lớn:

“Còn không mau qua đó!”

 

 

Lý Lạc Dao siết chặt tay, chậm rãi bước đến.

Lý Mục Ly vội vàng nói:

“Bất kể lý do gì, cứ để Lạc Dao nhận lỗi với ngươi.

Xem như nể mặt a thúc, cho qua chuyện này được không?”

 

 

Hắn quay lại, trừng mắt:

“Còn không xin lỗi!”

 

 

Mặt Lý Lạc Dao nóng rát như bị lửa thiêu.

Những gì nàng ta vừa làm kẻ cả dựa thế, giờ lại hóa thành cái tát giáng thẳng vào mặt.

Nàng ta cắn chặt môi, đứng bất động.

 

 

Tần Kim Chi chẳng buồn liếc nhìn nàng ta.

Nàng rút trường kiếm của Tiết Hoài Nghĩa đưa cho Lý Mục Ly.

“Cầm lấy.”

 

 

Lý Mục Ly ngẩn người:

“Kim Chi, ngươi định làm gì thế?”

 

 

Tần Kim Chi không nói, Tiết Hoài Nghĩa lập tức ghé tai nhắc nhỏ:

“Huynh trưởng, lời quận chúa nói, đừng hỏi nhiều.”

 

 

Hắn liên tục nháy mắt.

Dù trong lòng khó chịu, Lý Mục Ly vẫn biết Tiết Hoài Nghĩa là vì tốt cho mình, đành cau mày nhận lấy thanh kiếm.

 

 

“Giơ lên.”

Tần Kim Chi đứng dậy ra lệnh.

Lý Mục Ly nuốt giận, nâng kiếm lên.

 

 

Nàng chậm rãi bước đến trước mặt hắm, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau đó bất ngờ xoay mũi kiếm chĩa thẳng vào tim mình.

“Đâm xuống đi!”

 

 

Lý Mục Ly dù từng trải qua sóng to gió lớn cũng hoảng hốt lùi một bước.

“Kim Chi, đừng đùa thế chứ!”

 

 

Nhưng Tần Kim Chi vẫn giữ chặt mũi kiếm, nở nụ cười ép sát:

“Chỉ cần đ.â.m xuống, Tần gia lập tức tuyệt hậu.

Lý tướng quân, chẳng phải đây chính là điều ngươi hằng mong muốn sao?”

 

 

Lời nói như ma quỷ cám dỗ, khiến Lý Mục Ly toát mồ hôi lạnh khắp người.

Hắn biến sắc:

“Kim Chi, loại lời đùa này không thể nói bừa được.”

 

 

Nào ngờ Tần Kim Chi bất ngờ tiến thêm một bước.

Hắn hoảng sợ ném vội thanh kiếm xuống đất.

 

 

Nàng mỉm cười nhàn nhạt:

“Tại sao không đâm?

Ta c.h.ế.t rồi, lão già cũng lập tức theo ta.

Ngươi chẳng phải luôn mong làm chủ Trấn Bắc Vương phủ sao?

Chỉ cần ngươi dám đâm, ta lập tức giao Vương phủ này cho ngươi.”

 

 

Ở phía sau, Tần Nghiệp đang tìm chỗ trốn, lòng run như cầy sấy:

“Chẳng lẽ ta cũng phải c.h.ế.t theo sao?”

 

 

Lý Lạc Dao sợ đến toàn thân cứng đờ.

Sắc mặt Lý Mục Ly trở nên nghiêm trọng:

“Kim Chi, a thúc tuyệt đối không có ý đó!”

 

 

Nghĩ một đằng là chuyện khác, nhưng bị vạch trần trước mặt bao người lại là chuyện khác.

Cho dù Tần Kim Chi khét tiếng là điên rồ, nếu hắn dám làm nàng bị thương một sợi tóc.

Sau này Trấn Bắc quân sẽ chẳng còn ai phục hắn nữa.

Hắn biết tính khí Tần Kim Chi thất thường, nhưng không ngờ nàng lại điên đến mức này.

 

 

Tần Kim Chi nhướng mày:

“Thì ra a thúc không có ý đó.

Ta còn tưởng nhi nữ ngươi đến phủ ta tác oai tác quái là bởi chê chúng ta sống lâu quá, không đợi nổi nữa.”

 

 

“Thuộc hạ tuyệt không có ý đó!”

Lý Mục Ly lập tức quỳ xuống.

 

 

Toàn quân ai chẳng biết, Tần Kim Chi là độc đinh Tần gia.

Từ nhỏ liên tục bị ám sát, sống đến mười tám tuổi đã là trời phù hộ.

Câu nói kia, chẳng phải đang ám chỉ Lý gia nguyền rủa nàng c.h.ế.t sớm sao?

 

 

Hắn có được ngày hôm nay là nhờ nghĩa phụ đề bạt nâng đỡ.

Nếu tin đồn kia lan ra, con đường làm quan của hắn xem như chấm hết!

Hắn tức giận quay lại quát:

“Còn không mau dập đầu nhận lỗi với quận chúa!”

 

 

Mặt Lý Lạc Dao trắng bệch, lập tức quỳ sụp xuống:

“Quận chúa, đều là lỗi của ta, không liên quan đến cha của ta...

Là ta kiêu căng…”

 

 

Lời còn chưa dứt đã bị Tần Kim Chi cau mày cắt ngang:

“Đã muốn làm bản sao của ta.

Sao lại không biết Tần Kim Chi ta chưa từng cầu xin tha thứ?

Ngươi diễn kém quá, khiến ta rất không vui.”

 

 

Ruột gan Lý Lạc Dao như muốn xanh lại vì hối hận.

Sao nàng ta lại chạy đến Trấn Bắc Vương phủ giở trò cơ chứ?

Người này rõ ràng là một kẻ điên!

 

 

Tần Kim Chi ngồi trở lại ghế, chống cằm nhìn hai phụ tử đang quỳ dưới đất:

“Người ta nói gan chó to bằng trời.

Nhưng ta thấy câu này không hợp với Lý gia đâu.

Gan nhà các người, đừng nói là trời, đến cả Trấn Bắc Vương phủ này cũng gánh không nổi.”

 

 

Lý Mục Ly ngày thường kiêu ngạo vì là người thừa kế Trấn Bắc quân.

Đến mức hắn quên rằng tất cả vinh quang đều đến từ Vương phủ này.

Giờ cho dù Tần Kim Chi gọi hắn là chó, hắn cũng không dám phản bác!

 

 

Trong phòng, Điển Phong Dương và Phù Nguyên Trung thấy đại ca bị sỉ nhục.

Cả hai định xông lên thì bị ánh mắt của Tiết Hoài Nghĩa ngăn lại.

 

 

Tần Kim Chi bắt chéo chân, dùng mũi giày khẽ nâng cằm Lý Lạc Dao.

Nàng nhoẻn cười, đẹp đến động lòng người.

Nhưng lại khiến Lý Lạc Dao lạnh toát sống lưng.

 

 

“Hoa ngươi giẫm lên là do bằng hữu ta tự tay trồng.

Nàng ấy là một đại phu.”

 

 

Lý Lạc Dao sững sờ, chẳng hiểu nàng định nói gì.

 

 

“Hoa ấy là để cho người ăn.

Người khác ăn không được nữa, thì chỉ có ngươi ăn thôi.”