Tần Kim Chi ngồi trong xe ngựa, lật giở quyển điển tịch trong tay.
Lưu Y Y ngồi bên cạnh nàng cũng đang cúi đầu nghiên cứu sách y học.
Lúc này, Thôi Tử Du từ bên ngoài bước vào xe.
“Tham kiến quận chúa!”
Giọng hắn có chút yếu ớt, nhưng vẫn cực kỳ cung kính quỳ xuống dập đầu.
Tần Kim Chi mắt không rời trang sách, chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Nghe giọng Thôi đại nhân yếu ớt thế kia, là hàn độc phát tác rồi sao?”
Hôm đó sau khi rời căn nhà giam giữ Diêu Diệu Âm.
Thôi Tử Du đã uống vào Bích Lạc chi độc trên xe ngựa.
Đó là hình phạt dành cho hắn.
Thôi Tử Du cúi đầu đáp ngoan ngoãn:
“Phiền quận chúa quan tâm, ta đã uống thuốc rồi.”
Thôi gia nền tảng sâu dày, lưu giữ nhiều cổ tịch.
Không chỉ có Bích Lạc chi độc là vương giả trong vạn độc đã thất truyền từ lâu.
Mà còn có loại “bảo mệnh hoàn” có thể áp chế mọi loại kịch độc.
Năm xưa, Tần Kim Chi cùng Diêu Diệu Âm không c.h.ế.t chính là nhờ loại thuốc Thôi Tử Du dâng lên này.
Về sau, khi gặp Lưu Y Y, nàng đã dựa trên “bảo mệnh hoàn” mà nghiên cứu cải tiến.
Bào chế ra loại mới, giảm thiểu rất nhiều đau đớn khi độc phát.
Tần Kim Chi gõ nhẹ ngón tay xuống bàn.
Vân Tước liền dâng một chén trà qua.
Thôi Tử Du không hiểu, nhưng vẫn cung kính đón lấy.
“Uống đi.”
Hắn thoáng sững người, song vẫn nghe lời uống hết.
Đối với lời Tần Kim Chi, tốt nhất chính là tuyệt đối phục tùng.
Gần như ngay khoảnh khắc nuốt xuống, đồng tử hắn liền co rút.
Một cảm giác như ruột gan bị xé rách, như có vạn con kiến đang gặm xương cắn mạch tim, ập đến dữ dội.
Máu bắt đầu tràn ra từ bảy khiếu, hai mắt đỏ rực.
Gân xanh trên cổ nổi lên.
Hắn đau đớn đến mức thậm chí không thốt ra được tiếng nào, chỉ có thể run rẩy co giật trên sàn xe.
Thế nhưng, những người trong xe lại chẳng mấy ai tỏ vẻ kinh ngạc.
Lưu Y Y đi đến, đặt tay lên mạch hắn, nhíu mày hồi lâu rồi lắc đầu:
“Mấy vị thuốc này đều không ổn.
Chúng xung đột với Bích Lạc chi độc, mà còn thua thế.
Để lát nữa ta đổi phương khác.”
Nàng và Tần Kim Chi vốn không phải loại người chịu ngồi chờ chết.
Ba năm qua, Lưu Y Y vẫn không ngừng nghiên cứu giải dược Bích Lạc chi độc.
Dù sao thì Lan Chi thảo đã thất truyền từ lâu.
Nếu thật sự không tìm được, chẳng lẽ để nàng trơ mắt nhìn Tần Kim Chi c.h.ế.t đi?
Gần đây phương thuốc vừa có chút tiến triển.
Nhưng thuốc muốn nghiệm chứng thì phải có người thử.
Mà nhất định phải là người đã trúng Bích Lạc chi độc.
Quá trình thử thuốc cực kỳ nguy hiểm, chỉ sơ sẩy liền dẫn phát hàn độc bùng phát.
Tần Kim Chi tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Những người còn lại, Diêu Diệu Âm thì thân thể vốn suy kiệt.
Đừng nói thử độc, nếu không được nuôi dưỡng cẩn thận đã sớm mất mạng.
Vân Tước tuy nguyện ý, nhưng Tần Kim Chi không đồng ý.
Điều quan trọng hơn cả là...
Việc Tần Kim Chi trúng Bích Lạc chi độc tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Một khi lộ ra, Trấn Bắc quân tất sẽ rung chuyển.
Mà hiện nay chính là thời khắc rối ren, nàng không thể để bất cứ biến số nào phá hỏng kế hoạch.
Nhưng khi hồi kinh gặp lại Thôi Tử Du…
Há chẳng phải người thích hợp nhất đang ở ngay trước mắt sao?
Trên đời này, kẻ sợ người khác biết Tần Kim Chi trúng độc nhất, không phải chính là Thôi đại nhân đây sao?
Nếu chuyện bại lộ, Thôi thị nhất tộc tất gặp họa diệt môn.
Hắn cam tâm tình nguyện bị Tần Kim Chi sai khiến.
Một là vì Diêu Diệu Âm, hai là muốn giữ lại cơ hội sinh tồn cho Thôi gia trong cuộc giằng co này.
Lưu Y Y lại nhét thêm một viên dược hoàn vào miệng hắn.
Đợi đến gần nửa nén nhang, cơn đau đớn mới từ từ lắng xuống.
Thôi Tử Du nằm trên sàn xe, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
Lưu Y Y vừa ghi chép vừa nói:
“Được rồi, lần này ta đã nắm rõ đại khái hiệu quả.
Người này tính sao?”
Lúc này Tần Kim Chi mới đặt quyển binh thư trong tay xuống:
“Từ nay, mỗi mười lăm hằng tháng chính là ngày ngươi thử thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thôi đại nhân, ngươi phải cố gắng sống cho tốt.
Nếu ngươi c.h.ế.t rồi, A Âm của ngươi sẽ đi cùng ngươi xuống mồ.”
Dứt lời, nàng quay sang Vân Tước:
“Quăng hắn xuống.”
Xe ngựa dừng trước cửa sau Thôi phủ, Vân Tước lập tức vứt người xuống.
Khi quay về Trấn Bắc vương phủ, Tần Kim Chi không vào phòng nghỉ ngơi.
Nàng leo thẳng lên mái nhà, nằm ngửa ra.
Trên trời, vầng trăng sáng vằng vặc, tròn trịa.
Nhưng lại thiếu vắng tinh tú bầu bạn, khiến người nhìn thêm phần cô độc.
Ngay lúc ấy, bốn người Vân Tước đồng loạt lướt lên mái ngói.
Trong tay mỗi người đều mang theo một hộp đồ ăn.
Thậm chí Vân Tước còn xách cả một chiếc bàn vuông.
Bốn người bày biện đâu ra đó, đồ ăn thơm ngào ngạt.
Ở mép mái ngói, bỗng dưng xuất hiện một cái thang.
Lưu Y Y mồ hôi nhễ nhại, run rẩy leo lên.
Nàng chỉ vào bốn người, tức tối:
“Không có tình nghĩa gì hết!
Các ngươi đều biết bay, cũng không chịu mang ta theo!”
Đáng ghét, cái lũ võ phu này!
Mái nhà xây cao thế này, nàng leo thang suýt thì phát bệnh sợ độ cao.
Vân Cẩm cười híp mắt:
“Còn nói nữa thì chỗ ngỗng quay này chẳng có phần đâu!”
Lưu Y Y khịt mũi:
“Dọa ta sao?
Không thèm kéo thì thôi, ta sợ mất miếng thịt sao?”
Cuối cùng, vẫn là Vân Sam và Vân Ca động lòng, kéo nàng lên.
Vân Cẩm đưa một chiếc đĩa nhỏ tinh xảo đến:
“Quận chúa, đây là kẹo trái cây mật ong do Vân Ca làm cả buổi chiều.
Người nếm thử xem.”
Tần Kim Chi đưa tay cầm một viên bỏ vào miệng.
Ừm, có vị giác thật tốt.
Đã lâu rồi nàng không cảm nhận rõ ràng được hương vị như thế.
Món kẹo này vốn là công thức bí mật mà Vân Ca xin được từ một lão sư phụ, để dỗ dành Tần Kim Chi hồi bé.
Mỗi lần nàng buồn, chỉ cần làm thứ này là lại vui ngay.
Đã nhiều năm Vân Ca không làm thứ này rồi.
Lưu Y Y cũng học theo, nằm xuống bên cạnh.
Bốn người Vân gia thì ngồi yên lặng ở phía trước.
Không ai nói gì.
Hồi lâu, Lưu Y Y mới khẽ hỏi:
“Lão vương gia cũng xem như người minh mẫn, sao lại nhận mấy nghĩa tử như thế?”
Sắc mặt Tần Kim Chi vẫn bình thản:
“Bỏ qua mọi thứ khác, năng lực cầm binh đánh trận của bọn họ quả thực không tồi.”
Lưu Y Y cau mày:
“Người có năng lực thì nhiều.
Giữ những kẻ đó bên cạnh chẳng khác nào nuôi hổ rước họa.
Quả nhiên, tuổi già rồi thì khó tránh khỏi bị tình thân trói buộc.”
Tần Kim Chi bật cười:
“Nghe ngươi nói vậy, chẳng phải tổ phụ ta hóa ra lại thành một lão già đa tình rồi sao?”
Lưu Y Y nhướn mày:
“Tất nhiên!
Ngươi xem mấy nghĩa tử kia, bị ông ấy dung túng đến mức nào rồi.”
Nàng vừa nghĩ đến cảnh Tần Kim Chi khổ sở khống chế độc tính.
Vậy mà còn bị bọn họ làm cho tức đến cả ngày không ăn gì.
Liền tức muốn đem độc dược rải cho từng người một.
Mạng của Tần Kim Chi là nàng phải cố gắng hết sức mới giữ lại được.
Ai dám để nàng ta gặp chuyện, nàng liều mạng với kẻ đó!
Tần Kim Chi thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, ngược lại tâm tình rất tốt.
“Nếu người thật sự thương mấy nghĩa tử đó, thì đã không giam Tiết Hoài Nghĩ trong vương phủ rồi.
Dù sao, hắn mới là người có bản lĩnh nhất trong bốn người.”
Lưu Y Y ngồi bật dậy:
“Tại sao?
Người có bản lĩnh chẳng phải càng nên để hắn ra chiến trường.
Như vậy mới tăng thêm phần thắng cho chúng ta?”
“Bởi vì Trấn Bắc quân không thể loạn.
Mà Tiết Hoài Nghĩ chính là kẻ có đủ năng lực tạo ra hỗn loạn.”