Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 93: Con cờ bị vứt bỏ



Người ta thường nói:

“Muốn lo việc ngoài, trước tiên phải yên ổn trong nhà.”

Nhưng thế lực thế gia đã có căn cơ trăm năm.

Trong tay họ có vô số tiền bạc, binh lực và đất đai, đủ để giúp họ tự bảo vệ trong loạn thế.

Hơn nữa, sự đồng tâm tương trợ giữa các thế gia khiến họ như một khối sắt thép.

 

 

Muốn động đến một nhà thì cả hệ thống đều rung chuyển.

Không phải là không thể dùng thủ đoạn lôi đình, nhưng chịu khổ sẽ chỉ là bách tính của Tấn quốc.

Thế gia chiếm đất, vô số tá điền nông dân sống dựa vào đó.

Một khi nội loạn, Sở quốc tất sẽ thừa cơ xâm nhập, đến khi đó xác phơi đầy đồng là chuyện chắc chắn.

 

 

Bên ngoài có hổ báo, bên trong có lang sói.

Cho nên Trấn Bắc quân phải vững như bàn thạch, tuyệt đối không cho phép xuất hiện sai sót.

Chỉ một sơ hở, cục diện Tấn quốc sẽ lập tức phân rã.

 

 

Trong dân gian vẫn truyền rằng Trấn Bắc quân chỉ nhận Tần gia, không nhận người họ Tiêu.

Thật ra, lời đó cũng không sai.

Chỉ có như vậy, mới có thể chống ngoại địch, đồng thời kiềm chế triều đình.

 

 

Trấn Bắc vương phủ cùng hoàng thất vốn đã hoàn toàn bị trói buộc với nhau.

Thế gia hiểu rõ điểm yếu của hoàng thất, hoàng thất cũng nắm trong tay nhược điểm của thế gia.

Nếu thực sự quốc biến, cục diện không thể vãn hồi.

Chỉ cần một triệu tướng sĩ Trấn Bắc quân cũng có thể dễ dàng san bằng thế gia.

 

 

Thuở nhỏ, Tần Kim Chi đã lập ra một cuốn sổ danh sách các thế gia.

Dự định khi lớn lên sẽ cứ theo danh sách ấy mà g.i.ế.c từng nhà một.

Người đã c.h.ế.t rồi thì còn sợ họ bày trò gì nữa?

Nhưng làm thế, quốc gia cũng sẽ không còn là quốc gia.

 

 

Bốn nghĩa tử của Tần Nghiệp, Lý Mục Ly dũng mãnh nhất.

Nhưng về mưu lược và binh pháp, e rằng cả ba người còn lại hợp sức cũng không chắc sánh kịp Tiết Hoài Nghĩ.

Sau khi Tần Tử Nghi tử trận, Tiết Hoài Nghĩ liền nhanh chóng thu phục lòng quân về phía bốn nghĩa tử.

Khi ấy, thứ tử và tam tử của Tần Nghiệp đều chưa tử trận, nên Tiết Hoài Nghĩ bị cho trở về kinh.

 

 

Bao năm qua, hắn vẫn xem như an phận thủ thường.

Cũng bởi vì ngay khoảnh khắc Tần Nghiệp ra lệnh.

Hắn đã hiểu rằng bản thân cả đời này sẽ chẳng bao giờ có phần với vị trí kia.

 

 

Tần Kim Chi hứng thú nói:

“Ngươi có biết tại sao Tiết Hoài Nghĩ chưa bao giờ gọi tổ phụ ta là nghĩa phụ trước mặt người ngoài?

Rõ ràng hắn mới là kẻ được sủng ái nhất?”

 

 

Lưu Y Y thoáng có dự cảm, như thể sắp nghe bí mật gia tộc.

Nàng cảnh giác hỏi:

“Ngươi nói xong rồi có định g.i.ế.c ta diệt khẩu không?”

 

 

Tần Kim Chi chẳng để ý, tiếp tục:

“Bởi vì hắn đã hiểu, bốn người bọn họ tồn tại chỉ vì phụ thân ta mà thôi.

Họ là cánh tay đắc lực, là tử sĩ, là quân cờ… cũng là quân cờ bị vứt bỏ.”

 

 

Lưu Y Y lập tức xoay não kịch liệt:

“Vậy mà lão vương gia còn để hắn ở lại trông coi ngươi?

Chẳng sợ hắn mang hận trong lòng, rồi làm hại ngươi sao?”

 

 

Tần Kim Chi mỉm cười:

“Hận ư? Tổ phụ đã giữ lại mạng hắn.

Chỉ cần hắn ngoan ngoãn ở trong Vương phủ.

Tuy nói là không có tiền đồ, nhưng vinh hoa phú quý thì chẳng thiếu.

Không như ba nghĩa huynh kia, sau này đều phải c.h.ế.t vì Tần gia.”

 

 

Lưu Y Y chợt nhớ lại dáng vẻ từ ái của Tần Nghiệp, lập tức rùng mình.

Trước kia nàng còn nghi ngờ tại sao Tần Kim Chi lại biến hóa, trở nên âm hiểm độc ác như thế.

Không ngờ lại là… truyền từ đời trước!

 

 

Cũng đúng thôi, Trấn Bắc vương lừng lẫy thiên hạ, khai quốc công thần của Tấn quốc.

Trên người làm gì có chuyện tồn tại hai chữ “nhân từ”.

Nàng nói rồi mà! Kẻ chơi mưu kế thì đều đen tối cả!

 

 

Vân Tước lo lắng làm thủ ngữ:

“Quận chúa xưa nay vốn không đặt bọn họ vào mắt.

Sao hôm nay lại bỗng chốc xé rách mặt mũi với họ?”

 

 

Tần Kim Chi nhìn trăng:

“Vì ta không thích những con ch.ó vẫy đuôi quá cao.

Cái dáng vẻ đắc ý kia nhìn vào là đau cả mắt.”

 

 

Trên trời, ánh trăng sáng rực.

Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh đã bắt đầu lấp lánh vài vì sao nhỏ.

Chẳng nhiều, nhưng cũng xua tan phần nào cô tịch.

 

 

Tần Kim Chi lại khôi phục dáng vẻ lười nhác thường ngày:

“Vết thương của Thẩm Sát chắc cũng nên khỏi rồi.”

 

 

Lưu Y Y nói:

“Mai ta sẽ làm một gói thuốc bột cho Vân Tước, hòa vào nước uống, bảy ngày sẽ gần như khỏi hẳn.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tần Kim Chi gật đầu:

“Bảy ngày nữa, Phó Cẩn Niên cũng sắp trở về rồi.”

 

 

Phó Cẩn Niên trên đường hồi kinh, đã chạy c.h.ế.t năm con ngựa.

Không chỉ vì thiên tai khẩn cấp, mà còn bởi vô số sát thủ truy sát.

 

 

Hộ vệ Phó gia cùng cấm quân đi theo mệnh vua đã c.h.ế.t quá nửa.

Nhiều lần hắn suýt mất mạng, đều nhờ người của Tần Kim Chi cứu kịp.

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng trải qua nguy hiểm như thế, quả thực chật vật chưa từng có.

 

 

Nhưng khi đến Giang Nam, hắn lập tức hiểu vì sao đại bá xuất thân thế gia mà lại c.h.é.m tận gốc thế lực thế gia.

Nước lũ hoành hành, xác người trôi nổi, nơi nơi đầy rẫy tiếng kêu than.

 

 

Nơi đầu tiên hắn đến bái kiến chính là phủ Tiết độ sứ Giang Nam, Thẩm Trường Khanh.

Nhưng ngay cả mặt người cũng không thấy.

Đám quan lại dưới quyền thì đùn đẩy trách nhiệm.

Thảm họa nặng nề như vậy, mà lại như chẳng ai hay biết.

 

 

Phó Cẩn Niên hạ lệnh mở kho phát chẩn, nhưng đều bị cự tuyệt.

Hoặc là nói kho không có lương thực, hoặc là nói không có lệnh của Tiết độ sứ thì không thể mở.

Hắn tận mắt nhìn thấy không ít dân đói c.h.ế.t bên đường, mà đám quan lại ấy lại đóng cửa mặc kệ.

 

 

Dù hắn lấy thân phận An phủ sứ do Hoàng thượng thân phong ra lệnh.

Lần đầu tiên mới cảm nhận sâu sắc thế nào là:

“Thiên cao hoàng đế viễn, tướng quân ở ngoài, quân mệnh khó theo.”

(Trời cao, hoàng đế ở xa, khó quản quan lại tướng quân ở ngoài, ý là xa quá, không nghe lời cũng không ai biết)

 

 

Toàn bộ Giang Nam, đều là thiên hạ của Thẩm thị!

Không có Thẩm Trường Khanh mở miệng, hắn chẳng điều động được một quan viên nào.

Cũng chẳng cứu nổi dân chúng.

 

 

Lúc ấy, hắn bỗng hiểu vì sao Tần Kim Chi nhất quyết muốn động vào thế gia.

Trong mắt bọn họ, mạng người chẳng khác nào cỏ rác.

Họ chỉ quan tâm đến lợi ích của gia tộc.

Nếu có thể khiến gia tộc tiến thêm một bước.

Cho dù dân mười sáu châu c.h.ế.t sạch, trong mắt họ cũng chẳng đáng gì.

 

 

Vì thế, lần đầu tiên trong đời hắn g.i.ế.c người.

Hắn g.i.ế.c một Thái thú để cưỡng ép mở kho cứu tế.

Khi lưỡi kiếm xuyên qua tim vị quan ấy, m.á.u b.ắ.n lên mặt hắn.

Hắn suýt nữa nôn đến lộn ruột.

Cũng bởi vậy, hắn suýt mất mạng ở Giang Nam.

 

 

Thấy xoay xở ở đó đã vô nghĩa.

Phó Cẩn Niên lập tức quyết định hồi kinh, tấu rõ thảm cảnh Giang Nam.

Khoảnh khắc ngựa bước vào kinh thành, hắn có cảm giác như vừa thoát c.h.ế.t trở về.

 

 

Hắn dâng thiếp xin vào cung, rồi đến Trấn Bắc vương phủ trước.

Thậm chí còn chưa kịp thay áo, vì hắn đã làm hỏng hết mọi chuyện.

Không những không cứu được dân, mà chính mình còn suýt mất mạng ở Giang Nam.

 

 

Khi Tần Kim Chi thấy hắn, liếc một cái liền nhướng mày:

“Đây là ăn mày từ đâu đến vậy?”

 

 

Phó Cẩn Niên có chút lúng túng nói:

“Quận chúa, ta đã phụ lòng tin của ngươi.

Chuyến đi Giang Nam, ta chẳng làm được gì cả…

Ta làm hỏng rồi.”

 

 

Hắn cúi đầu ủ rũ.

Mới không lâu trước đây, hắn còn tràn đầy tự tin.

Chuẩn bị bước chân vào triều đình, nhưng mọi thứ đều khác xa tưởng tượng.

 

 

Đúng lúc ấy, hắn nghe thấy Tần Kim Chi nói:

“Ngươi về được là tốt rồi.”

 

 

Phó Cẩn Niên kinh ngạc nhìn nàng.

Hắn tưởng sẽ bị nàng mắng chửi.

Ngay lúc hắn vừa muốn cảm động, Tần Kim Chi lại đ.ấ.m thẳng vào mắt hắn một cú.

 

 

Ngay lập tức, mắt hắn thâm tím.

Phó Cẩn Niên ôm mắt, suýt khóc.

Nàng không mắng, nhưng lại đánh hắn.

 

 

Nào ngờ Tần Kim Chi thản nhiên nói:

“Ngươi chỉ cần với dáng vẻ này mà xuất hiện trước mặt hoàng thượng.

Nhiệm vụ chuyến này xem như hoàn thành.”

 

 

Phó Cẩn Niên lập tức bừng tỉnh!

Đúng vậy, An phủ sứ do hoàng thượng thân phong.

Trên đường lại liên tục bị ám sát, bản thân cảnh ngộ thảm hại thế này.

Tự nó đã chứng minh tất cả!

 

 

Hắn vừa định mừng, thì lại nghe Tần Kim Chi nói:

“Hình như vẫn chưa đủ thảm.

Nào, thêm một cú nữa bên này!”