Trấn Bắc Vương Phủ Có Một Quận Chúa Điên

Chương 95: Thích sát Hoàng đế



Hạ triều xong, Phó Thanh liền đưa Phó Cẩn Niên ra khỏi cung.

Đôi mắt của Phó Cẩn Niên lúc này đã sưng húp đến mức không thể gặp người.

Một đời kiên nghị, mà lão Thái phó lại rưng rưng khoé mắt.

Phó Cẩn Niên từ nhỏ sống trong nhung lụa ở Phó gia.

Chuyến đi Giang Nam lần này, quả thật chịu khổ không ít.

 

 

“Thẩm gia đúng là mất hết lương tâm, dám khiến con ra nông nỗi này!

Mau về phủ cho đại phu khám thương đi!”

 

 

Nghe giọng nói dồn dập của tổ phụ, Phó Cẩn Niên vội an ủi:

“Tổ phụ yên tâm, thương tích trên người con đều là vết nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.”

 

 

“Vết nhẹ cái gì! Mắt của con sắp mù rồi!”

 

 

Phó Cẩn Niên khẽ nhếch môi:

“Tổ phụ, xung quanh ta có người khác không?”

 

 

Phó Thanh nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn quanh rồi nói:

“Không có ai cả.”

 

 

Nghe vậy, Phó Cẩn Niên mới nói tiếp:

“Tổ phụ không biết đó thôi, mắt con là do quận chúa đánh.”

 

 

“Quận chúa đánh!”

Giọng Phó Thanh bỗng cao vút.

Sau đó ông nhìn quanh một lần nữa, khẽ ho một tiếng:

“Con đã làm gì chọc giận quận chúa?

Chẳng lẽ nàng không hài lòng với chuyến đi Giang Nam này của con?”

Không thể nào, thánh chỉ ban thưởng của Hoàng thượng cũng đã hạ xuống, sao lại nói là không hài lòng được?

 

 

Phó Cẩn Niên có chút ngượng ngùng:

“Quận chúa bảo, bộ dạng của con chưa đủ thảm.”

 

 

“À… ừ… ờ… quận chúa… thôi, không sao, mau về phủ đi.”

Không thể không nói, có thêm hai quầng thâm mắt, Phó Cẩn Niên trông thê thảm gấp bội.

 

 

Trên xe ngựa, Phó Cẩn Niên vẫn hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng:

“Tổ phụ, có một việc, Niên nhi vẫn chưa hiểu.”

 

 

“Con muốn biết vì sao ta đồng ý để quận chúa phái con đi Giang Nam?”

 

 

Phó Cẩn Niên gật đầu.

Ngay cả hắn cũng biết chuyến đi Giang Nam đầy hiểm nguy.

Bao năm qua Phó gia bồi dưỡng, dốc hết bao nhiêu tâm huyết và tài lực vào hắn, điều đó hắn rõ hơn ai hết.

Cho dù quận chúa không phải người tầm thường, tổ phụ cũng sẽ không lấy tính mạng hắn ra đánh cược cho tương lai bất định của Phó gia.

 

 

Phó Thanh vuốt chòm râu:

“Bởi vì người thúc đẩy cuối cùng của chuyến Giang Nam này, không chỉ là quận chúa.”

 

 

Phó Cẩn Niên ngập ngừng một lúc:

“Ý người là… hoàng thượng?”

 

 

“Mục tiêu cuối cùng của chuyến đi Giang Nam vốn là Thẩm gia.

Con chính là miếng mồi, cho nên dù có thực sự chỉ một mình con đi, cũng sẽ bình yên trở về kinh thành.”

 

 

Hoá ra tấm lệnh bài quận chúa đưa, những ám vệ kia đều là người của hoàng thượng.

Vẻ mặt Phó Thanh nghiêm nghị:

“Niên nhi, bởi vì cái c.h.ế.t của đại bá con, ta vẫn luôn che chở con dưới đôi cánh của mình.

Nhưng chuyến đi Giang Nam này, ta vô cùng an ủi.”

 

 

Giận dữ c.h.é.m thái thú, mở kho phát lương, chính khí ngời ngời.

Quả thực giống hệt Phó Vân Tiêu năm xưa.

 

 

Sắc mặt Phó Cẩn Niên lại càng trầm trọng.

Vậy ra, hoàng thượng muốn động vào thế gia.

Nếu Phó gia không được chọn, thì kẻ đầu tiên bị khai đao chính là Phó gia.

 

 

Từ mấy năm trước, khi quận chúa đột nhiên để mắt đến hắn, nàng đã chuẩn bị từ đó.

Khi ấy nàng mới mười lăm?

Hay mười bốn?

Không, còn sớm hơn thế nữa.

Nàng đã dệt nên một tấm thiên la địa võng kinh thiên động địa.

 

 

Khi hắn còn vì một bài sách luận được tổ phụ khen ngợi mà đắc ý.

Quận chúa cùng hoàng thượng đã bắt tay chuẩn bị chỉnh đốn thế gia.

Càng nhìn rõ quận chúa, cả người Phó Cẩn Niên càng lạnh buốt thấu xương.

Nếu ngày bị thanh trừng rơi vào Phó gia, hắn có thể giúp gia tộc thoát khỏi kiếp nạn sao?

Cái gì mà “Kỳ lân tử Hà Đông”, đứng trước mặt quận chúa, cũng chỉ là một kẻ vô dụng.

Hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên hắn thấy mình suy sụp đến thế.

 

 

Thấy dáng vẻ ấy, Phó Thanh biết hắn đang nghĩ gì.

Nhưng muốn trưởng thành, tất phải chấp nhận.

 

 

Từ ngày Phó gia nghe lệnh quận chúa, những đả kích như vậy, Phó Cẩn Niên sẽ thường xuyên phải đối mặt.

Chỉ có nơi tuyệt cảnh, mới có hy vọng sống sót.

Nếu hắn đúng là một khối ngọc thô, theo bên cạnh người như quận chúa, chẳng mấy chốc sẽ toả sáng rực rỡ.

 

 

Trong viện, quận chúa đang luyện kiếm.

Vân Ca bước đến bẩm:

“Quận chúa, bên dưới báo lên, sứ đoàn Sở quốc sẽ đến kinh thành sau nửa tháng.

Nhưng ta nghe nói, trong thư hàng, Sở quốc đã thêm một điều kiện:

Muốn kết thân với công chúa hoàng thất ta.”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Quận chúa khẽ cười lạnh:

“Nước bại trận, cũng xứng ra điều kiện?”

 

 

Vân Ca cũng đồng ý, nhưng vẫn nói:

“Có cần bẩm báo hoàng thượng không?”

 

 

Quận chúa thu kiếm:

“Tùy thôi, dù sao cũng không thể đáp ứng.”

 

 

Vân Ca lo lắng:

“Nhưng đám đại thần trong triều mà biết, chắc chắn sẽ đồng ý.”

 

 

Hy sinh một công chúa để đổi lấy hoà bình, trong mắt bọn họ là quá đáng giá.

Từ xưa đến nay, công chúa gả đi hoà thân đều có kết cục bi thảm.

Nếu may mắn, c.h.ế.t vì u uất nơi đất khách quê người còn xem như yên ổn.

Một khi hai nước khai chiến, công chúa hoà thân sẽ trở thành tế phẩm trên chiến kỳ.

Dù trong lòng không mấy thiện cảm với các công chúa, nhưng Vân Ca vẫn cảm thấy bất công cho số phận của họ.

 

 

Ánh mắt quận chúa lạnh lẽo:

“Trấn Bắc quân ta trấn thủ biên cương bao năm, thắng trận trở về, nào phải để lại đưa công chúa cho Sở quốc nữa.”

 

 

Lúc này, một tiểu tư vào bẩm:

“Quận chúa, hoàng thượng triệu vương gia vào cung.

Vương gia bảo tiểu nhân đến hỏi, người có muốn đi cùng không?”

 

 

Quận chúa không có ý đi:

“Ta còn có việc, để tổ phụ đưa Lưu Y Y vào cung đi.

Nàng phải đến thăm bệnh cho tổ mẫu.”

 

 

“Vâng.”

Tiểu tư lui xuống, quận chúa huýt một tiếng sáo, mười tám người Long Vũ Vệ đồng loạt hiện thân trong viện.

 

 

Long Nhất tiến lên:

“Xin quận chúa phân phó.”

 

 

Quận chúa nhìn khắp mười tám người:

“Các ngươi có biết kiếm pháp Giang Nam không?”

 

 

Long Nhất gật đầu:

“Các phái lớn trên giang hồ, chúng thuộc hạ đều nắm được.”

 

 

“Nếu dùng kiếm pháp Giang Nam để hành thích người khác, có thể toàn thân trở ra không?”

 

 

Long Nhất không hiểu ý, đáp:

“Năm phần chắc chắn.”

 

 

Quận chúa nhướng mày:

“Nếu là giả vờ hành thích ta thì sao?”

 

 

Giả vờ ám sát quận chúa?

Chẳng phải chỉ là diễn kịch sao?

Nếu không cần lấy mạng thật, bọn họ có thể rút lui ở bất cứ nơi nào.

 

 

Thấy sắc mặt mọi người, quận chúa gật đầu:

“Vậy các ngươi chuẩn bị đi.

Ngày mai, các ngươi sẽ đi thích sát hoàng thượng.”

 

 

Long Nhất cười gượng.

Quận chúa, người đang nói gì vậy?

Chẳng lẽ thấy đầu bọn thuộc hạ còn đặt yên trên cổ nên chướng mắt sao?

Muốn chúng ta c.h.ế.t thì cần gì phiền toái thế này?

 

 

Nhưng Long Vũ Vệ tuyệt đối tuân lệnh:

“Rõ!”

 

 

Quận chúa vỗ vai Long Nhất:

“Yên tâm, đến lúc đó các ngươi chỉ cần để ta đánh lui là được.”

 

 

Long Nhất không hiểu, chỉ biết nghe lệnh.

 

 

“Bất quá, đêm nay các ngươi có thể luyện tập một chút.”

 

 

Đêm đó, tin tức Thẩm quý tần bị ám sát truyền ra từ hoàng cung.

Hoàng đế ở lại Trường Lạc cung an ủi.

Sắc mặt Thẩm quý tần tái nhợt vì kinh sợ.

 

 

Cung nữ trực đêm hôm ấy c.h.ế.t ngay tại chỗ.

Mắt Thẩm quý tần ngập tràn hận ý.

Hôm nay hoàng thượng nổi giận lôi đình, bà liền biết Thẩm gia gặp hoạ rồi.

 

 

Vài ngày trước, bà từng nhận được thư từ Thẩm gia ở Giang Nam.

Cầu bà giúp đỡ xử lý việc lũ lụt Giang Nam.

 

 

Nghĩ đến nhi tử mình còn đang hôn mê chưa tỉnh, Thẩm quý tần nghiến răng tức giận.

Khi thấy mẫu tử bà chướng mắt, bọn họ đâu có nghĩ một ngày lại phải cầu khẩn bà.

Bà liền từ chối, vốn định để mặc Thẩm gia chịu khổ một phen, xem như răn dạy.

Dù sao phi tần trong cung vẫn cần gia tộc nâng đỡ.

 

 

Nhưng hôm nay thị vệ báo, kẻ đến hành thích bà đều là người Giang Nam.

Thẩm gia, là muốn lấy mạng bà.

Nếu đã như vậy… thì đừng trách bà ra tay ác độc.