Theo cổ chế, mỗi khi gặp thiên tai, hoàng đế phải cùng hoàng hậu tế lễ.
Cầu khấn trời cao, cầu phúc cho bách tính.
Lần này nạn lũ lụt nghiêm trọng, đại lễ tế trời là không thể tránh.
Ngày hôm sau, hoàng đế đưa theo bá quan văn võ lên Thương Mang sơn ngoại ô kinh thành cầu phúc.
Cấm quân nghiêm mật vây chặt cả ngọn núi, kín đến mức ngay cả một con ruồi cũng khó lọt vào.
Vân Cẩm nhỏ giọng hỏi:
“Quận chúa, tình hình thế này, Long Nhất bọn họ có thể thoát ra không?
Long Vũ Vệ mỗi người có thể địch nổi cả trăm, nhưng cũng không thể địch nổi cả ngàn.
Ở đây cấm quân có đến mấy ngàn người cơ mà.”
Nàng vốn chẳng phải lo cho Long Nhất, chỉ là cảm thấy hắn khoác lác quá mức.
Tần Kim Chi nhướng mày:
“Ai nói chỉ có bọn họ mới tham gia thích sát?”
Vân Cẩm lập tức lộ ra vẻ “ta đoán đúng rồi” đầy đắc ý:
“Quận chúa!
Chuyện kích thích như vậy sao lại không cho ta đi?
Ta lợi hại hơn bọn họ nhiều.”
Tần Kim Chi liếc gương mặt như đóa hoa yêu kiều của nàng, lắc đầu:
“Ngươi quá xinh đẹp, chẳng đủ sức hù dọa ai cả.”
Vân Cẩm cố nhịn cười, ngẩng cằm giả bộ nghiêm túc:
“Xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.”
Tần Kim Chi khẽ cong khóe môi.
Các quan viên thấy người theo hầu tế lễ lần này chỉ có một mình Tần Kim Chi.
Ánh mắt đều thêm phần cân nhắc.
Thông thường, tế lễ đều đưa theo hoàng tử công chúa.
Nay đế hậu chỉ mang theo Tần Kim Chi.
Mức độ sủng ái này, quả thực xưa nay chưa từng có.
Hôm nay Tần Kim Chi vẫn ăn vận xa hoa diễm lệ như thường.
Vừa quay đầu, liền bắt gặp vẻ mặt sưng húp như ếch của Phó Cẩn Niên.
Nàng đánh có mạnh thế sao?
Sưng vù thế này thật quá khó coi!
Bùi Cẩn Niên vừa định đáp lại ánh mắt của nàng...
Liền thấy nàng thẳng thừng quay đi, vẻ mặt đầy chán ghét.
Lòng hắn thoáng rối loạn.
Biểu cảm đó, chẳng lẽ bên cạnh hắn có kẻ mà Tần Kim Chi ghét?
Mắt hắn đảo liên tục, hiện giờ từng hành động cử chỉ của Tần Kim Chi, hắn đều muốn xem như đề bài “đọc hiểu” để phân tích.
Ngay khi lễ tế vừa hoàn tất, mọi người chuẩn bị hồi cung, dưới núi bỗng vang lên tiếng hô lớn:
“Bảo vệ bệ hạ! Lưu phỉ đến rồi!”
Cái gì???
Chúng quan tức thì hoảng loạn!
Vốn dĩ khu vực núi ngoại thành này vẫn thường có bọn lưu phỉ qua lại, chuyên cướp bóc, tội ác tày trời.
Không ngờ hôm nay chúng lại dám cả gan mưu hại hoàng đế!
Nhưng khi nhìn xuống dưới núi, thấy số lượng lưu phỉ, mọi người đều sững sờ!
Ban đầu ai cũng cho rằng chỉ ba, năm trăm tên, cấm quân sẽ nhanh chóng bắt gọn.
Nào ngờ số lưu phỉ nhiều đến mức hơn ngàn quân cũng không ngăn nổi.
Đông đảo như thế, vậy mà quan phụ trách trị an kinh thành không hề thượng tấu xin diệt phỉ.
Khi bọn lưu phỉ đã vây kín sườn núi, đám bá quan rối bời.
Lại có thêm mười tám hắc y nhân lao thẳng đến hoàng đế!
“Có người! Hộ giá! Có thích khách!”
Hồng Đức Toàn sợ đến run rẩy, nhưng vẫn liều mình chắn trước đế hậu.
Cấm quân liều c.h.ế.t ngăn cản.
Tần Kim Chi thong thả rút kiếm bên hông.
Thân ảnh như chim yến lướt đến trước mặt đế hậu, giơ kiếm giao đấu cùng bọn hắc y nhân.
“Nhanh đi giúp Kim Chi! Mau!”
Hoàng đế ôm chặt hoàng hậu vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo.
Ra khỏi kinh thành liền gặp thích sát, dưới núi còn có nhiều lưu phỉ như vậy...
Đám quan viên kinh thành này thật là giỏi giang lắm!
Vài hắc y nhân đấu qua mấy chiêu, liền bị Tần Kim Chi một chưởng đánh ngã.
“Công phu lợi hại quá!
Chúng ta không phải đối thủ, mau rút!”
Khóe miệng Tần Kim Chi giật giật...
Diễn xuất tệ quá đi!
Đám Long Vũ Vệ chớp mắt liền biến mất.
Tần Kim Chi vẫn thủ kiếm trước mặt đế hậu.
Hồng công công xúc động muốn khóc.
Tiểu quận chúa thật lợi hại!
Đám quan viên cũng vô cùng kinh ngạc.
Ngày thường Tần Kim Chi ra ngoài đều chỉ mang theo tỳ nữ.
Không ngờ võ công lại cao cường đến thế.
Nhưng nghĩ kỹ cũng đúng, thân phận của nàng, nếu không biết võ để phòng thân mới thật nguy hiểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc bọn lưu phỉ sắp tràn lên núi, đột nhiên vang lên tiếng tù và hiệu lệnh riêng của Trấn Bắc quân.
Trấn Bắc quân chính là quân chính quy từng chinh chiến sa trường, l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao, uy danh lẫm liệt.
Đám lưu phỉ tàn bạo cũng chẳng dám đối kháng.
Lưu phỉ chạm trán Trấn Bắc quân, gần như lập tức bị c.h.é.m g.i.ế.c tan tác.
Trong đám phỉ nổi bật lên một thân hình vạm vỡ cưỡi ngựa cao to, che mặt, tay cầm song phủ.
Trên hốc mắt phải có vết sẹo dài khủng khiếp.
Dù không thấy rõ mặt cũng toát lên sự hung ác tột cùng.
Hắn gầm lên nhìn về phía hoàng đế đang được bảo vệ giữa vòng trung tâm:
“Lão hoàng đế! Ngươi tăng thêm thuế má, mặc kệ thiên tai, bỏ mặc bách tính.
Có một ngày, ta nhất định sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!”
Nói rồi, hắn vung rìu trái bổ thẳng xuống.
Lưỡi rìu gần như áp sát ngay trước mặt hoàng đế.
"Soạt!"
Tần Kim Chi vung kiếm gạt mạnh c.h.é.m bay.
Người kia gầm lớn:
“Huynh đệ! Rút!”
Bọn lưu phỉ bị g.i.ế.c gần một nửa,
Trấn Bắc quân nhanh chóng dọn sạch chiến trường.
Giữa đám đông, có một người vội vã tiến lên núi:
“Thần, Trung Vũ tướng quân Lý Mục Ly tham kiến bệ hạ!”
Hoàng đế sắc mặt vẫn bình thản bước đến:
“Thì ra là Lý tướng quân.
Sao ngươi lại ở đây?”
Lý Mục Ly lập tức bẩm:
“Hồi bệ hạ, hôm nay quận chúa nhà thần nói ngoài thành có lưu phỉ xuất hiện.
Lo sợ kinh động bệ hạ cùng nương nương, nên bảo thần dẫn quân tuần tra ngoại thành.
Không ngờ thật sự đụng phải lưu phỉ.”
Nói xong, hắn lập tức nhìn sang Tần Kim Chi, ánh mắt đầy vẻ lấy lòng.
Tần Kim Chi khẽ nhướng mày.
Xem ra tên này đã nghĩ thông suốt, bằng không một chuyện tuần tra vặt vãnh.
Cần gì đến đại tướng như hắn tự thân ra mặt?
Hoàng hậu tiến lên xem xét khắp người nàng:
“Có bị thương không?”
Tần Kim Chi lắc đầu, thu kiếm lại.
Hoàng đế quay sang Lý Mục Ly:
“Hôm nay may có Trấn Bắc quân, trẫm ghi cho ngươi một công.”
Lý Mục Ly vội đáp:
“Là nhờ quận chúa nhà thần một lòng lo nghĩ cho bệ hạ cùng nương nương.
Thần không dám nhận công lao.
Nếu không còn việc gì, thần xin cáo lui.”
Hoàng đế gật đầu, rồi sắc mặt trầm xuống:
“Thống lĩnh Bộ binh, Tuần thành ngự sử, Kinh Triệu Doãn đâu?”
Chỉ thấy hai viên quan hốt hoảng chạy đến, quỳ rạp:
“Thần có mặt!”
Hồng Đức Toàn tiến lên bẩm:
“Kinh Triệu Doãn Vi Học Nghĩa còn đang bị giam ở thiên lao.”
Hoàng đế thở ra một hơi nặng nề:
“Vi Học Nghĩa, lưu đày ba nghìn dặm, gia sản sung công.
Thống lĩnh Bộ binh, Tuần thành ngự sử thất trách.
Mỗi người đánh một trăm trượng, tống giam vào Đại Lý tự, cách chức điều tra!”
Hai kẻ kia lập tức dập đầu khóc lóc:
“Xin bệ hạ khai ân!”
“Khai ân?
Đem tính mạng trẫm và bách tính ra làm trò đùa.
Các ngươi còn dám cầu khai ân?
Lưu phỉ đông đến cả ngàn, dân chúng chịu khổ.
Các ngươi có từng nghĩ đến việc điều quân dẹp yên?
Trẫm chưa từng thấy một tấu chương xin diệt phỉ nào.
Các ngươi còn mặt mũi nào đòi trẫm khai ân?
Kéo xuống, lập tức hành hình!”
Quan viên kinh thành, chỉ cần giấu được tin tức, tuyệt đối không tự rước thêm phiền toái.
Cho dù có lưu phỉ, cũng chỉ quanh quẩn ngoài thành.
Trong mắt bọn họ, thương vong chỉ là dân hèn, căn bản chẳng đáng để bọn họ thượng tấu.
Nếu hôm nay hoàng đế không gặp nguy hiểm.
E rằng qua thêm ít lâu, đám lưu phỉ kia đã có thể phát triển thành quân chính quy.
Hoàng đế nhìn xuống bá quan:
“Bộ Hộ Thượng thư Trịnh Văn Bá đâu?”
Một trung niên mặc quan bào đỏ, mắt tam giác, cằm để chòm râu nhỏ bước ra:
“Thần có mặt!”
Giọng hoàng đế vang vọng:
“Những năm gần đây, trẫm đã miễn trừ thuế má.
Sao lại có chuyện tăng thêm thuế như lời bọn chúng nói?”