Ta phiền muộn nghĩ cả một đêm cũng không hiểu ra.
Nhưng ta cho rằng Tạ Vô Trần không ghét ta, hắn chỉ ghét tất cả những kẻ ngu dốt và những vật tầm thường.
Bởi vì năm thứ ba, tiểu sư muội Thi Vũ của hắn đã tìm đến tận nơi.
Ta lúc đó mới biết, thì ra Tạ Vô Trần cũng biết cười.
Nhìn Thi Vũ thân mật khoác lấy cánh tay Tạ Vô Trần.
Thật ra ta không hề buồn.
Ta tính toán trong nhà bây giờ đã có ba người rồi, giống như trưởng thôn Lý đã nói, là một gia đình rồi.
Đại Hoàng không làm Lý Trân Châu được nữa, đành phải tiếp tục làm Đại Hoàng thôi.
Khi ta nói với Tạ Vô Trần và Thi Vũ, rằng ta hy vọng ba chúng ta có thể trở thành một gia đình, vui vẻ sống ở thôn Lý gia.
Thi Vũ trước tiên là mở to đôi mắt xinh đẹp của mình, sau đó cười đến chảy cả nước mắt.
Cô ta chỉ vào Tạ Vô Trần đang tái mặt, nháy mắt nói:
"Sư huynh, thôn nữ này muốn làm phu thê với huynh kìa, ha ha ha ha ha!"
Thi Vũ hiểu lầm rồi, không phải là muốn làm phu thê.
Ta là muốn tìm một người nhà, sớm tối nương tựa nhau.
Nếu có thể nương tựa cả một đời, làm phu thê cũng được.
"Cô ta đầu óc có vấn đề, muội đừng nghe cô ta nói bậy." Sắc mặt Tạ Vô Trần tức giận.
Sau khi Tạ Vô Trần nổi giận, Thi Vũ không dám đùa nữa.
Thi Vũ ngồi trên tường, ngắt một cành hoa đào cảm thán:
"Sư tôn nói huynh đang trải qua tình kiếp ở trần gian, khó hơn những người khác rất nhiều, muội còn lo lắng mãi."
"Tình kiếp của người khác đều là công chúa, tiểu thư quý tộc, quấn quýt ba đời ba kiếp, sao sư huynh là đệ nhất kiếm tu mà lại..."
Tạ Vô Trần lại như bị sỉ nhục, vung kiếm c.h.é.m đứt cây đào dại ngoài bức tường thấp, nói rành rọt từng chữ:
"Cô ta không phải là tình kiếp của ta."
Ta không hiểu rõ "tình kiếp" là có ý gì.
Nhưng ta có thể đoán được rằng Thi Vũ là một người đặc biệt đối với Tạ Vô Trần.
Thi Vũ vừa xinh đẹp lại thông minh.
Khi cô ta tò mò cùng ta ra chợ, chỉ cần đứng bên cạnh sạp hàng, số trứng ta phải mất cả ngày mới bán hết, chỉ một buổi sáng đã bán xong.
Bỉ Ngạn
Đừng nói là lừa cô ta, họ còn chẳng thèm trả giá, còn có không ít đồ ăn vặt và túi thơm, ngọc bội treo quạt nhét vào túi Thi Vũ, khiến cô ta cười khúc khích.
Lúc trở về, ta gánh đôi quang gánh trống không, nhưng lòng lại nặng trĩu.
Ta cảm thấy Tạ Vô Trần lại nói đúng rồi.
Nếu không thì tại sao họ không lừa Thi Vũ, mà chỉ lừa ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Sư huynh cứ lông bông thế này cũng không được, hay là hai người kết thành phu thê, làm một cặp phu thê giả để lừa gạt thiên đạo, nếu không hai năm sau huynh vẫn không qua được lôi kiếp đâu." Thi Vũ thở dài, "Đến lúc phi thăng rồi, cô ta muốn vàng bạc châu báu gì, huynh cứ ban thưởng cho cô ta là được."
Tạ Vô Trần không muốn, nhưng cũng không còn cách nào khác.
Nửa năm sau, ta vui mừng khôn xiết đi mua một tấm vải đỏ, may cho Tạ Vô Trần một bộ y phục, và cắt cho mình một chiếc khăn trùm đầu.
Bái lạy trời đất, xem như đã thành thân.
Thi Vũ mừng rỡ vô cùng, nói rằng đã thấy sao Hồng Loan của Tạ Vô Trần lóe lên rồi tắt, chắc chắn có thể vượt qua tình kiếp.
Sao Hồng Loan lóe lên rồi tắt, giống như một đốm lửa le lói trong đống cỏ khô trong lò.
Ta mấy lần lén nhìn Tạ Vô Trần.
Chỉ thấy đôi mắt trong veo lạnh lùng của hắn.
Hắn không có một chút dục vọng trần tục nào, ngay cả bộ hồng y rực rỡ cũng trở nên nhạt nhòa.
Giống như đóa sen hồng trong hồ tháng tám, dù có nở rực rỡ đến đâu, cũng vẫn xa cách ngàn dặm.
Thành thân rồi, Tạ Vô Trần không cho phép ta lại gần, cũng không cho ta gọi hắn là phu quân.
Được thôi, phu quân. Ta thầm nghĩ trong lòng.
Ta cứ ngỡ sau khi thành thân sẽ là phu thê đồng lòng.
Tạ Vô Trần luyện kiếm, ta cũng phải luyện, không thể làm vướng chân hắn.
Ta học theo cách Tạ Vô Trần dạy Thi Vũ, vận khí ngưng thần, dùng tay như đang bắt kiếm quyết để vung nắm gạo ra.
Lại bị trượt tay, làm rơi chậu thức ăn của gà xuống đất.
Chậu thức ăn rơi xuống đất, kêu loảng xoảng rồi xoay mấy vòng.
Ta vội chạy đến nhặt lên, lại bị vấp ngã.
Ta phủi bụi trên người, lại nghe thấy tiếng cười khúc khích của Thi Vũ, và thấy gương mặt sa sầm của Tạ Vô Trần.
Thi Vũ cười mệt rồi lại thở dài:
"Trân Châu thật đáng thương, đáng thương đến mức muội chẳng thể ghen với cô ta."
Tạ Vô Trần nhàn nhạt liếc ta một cái, hắn không chửi ta là đồ ngốc như thường lệ.
Lại vô cớ khiến ta cảm thấy khó xử:
"Cô không có tuệ căn, đừng phí công vô ích."
Đến lúc này, ta vẫn chưa từ bỏ Tạ Vô Trần.
Ta giúp hắn may túi đựng kiếm, còn làm cả tua rua.
Hắn không cần, vứt đi hết.
Ta van nài hắn ra chợ bán gà cùng ta, hắn có kiếm, người khác thấy hắn sẽ không dám bắt nạt ta.
Tạ Vô Trần không chịu.
Sau cùng Thi Vũ nói, lần trước ra chợ đã ngửi thấy mùi của hung thú Thao Thiết.
Lúc đó Tạ Vô Trần mới chịu đi cùng ta.