Hắn không muốn người khác nghĩ rằng chúng ta có quan hệ, nên đã đứng cách ta rất xa.
Nếu có kẻ tò mò hỏi một câu rằng có quen Lý Trân Châu bán gà không, Tạ Vô Trần sẽ lắc đầu phủi sạch quan hệ: Ta không quen cô ta.
Vô số cô nương đi ngang qua đều lén nhìn hắn, ném khăn tay vào lòng hắn.
Tuy hắn ôm kiếm không chút động lòng, nhưng cũng không ghê tởm né tránh như đối với ta.
Trên đường về, trăng rất tròn và sáng, ta không có chuyện gì để nói liền cố tìm chuyện.
Ta nói hôm nay bán gà kiếm được bốn mươi văn tiền, nhưng ta thấy bên đường có một ông lão ăn mày bị lở loét.
Ta liền cho ông lão đó hai mươi văn.
Bởi vì toàn thân ông ấy đầy vết lở loét, lại còn phải phơi bày ra cho người khác xem, rất đáng thương.
"Đó là một kẻ lừa đảo, thuốc màu trên người cũng là vẽ lên, ngươi lại bị lừa rồi."
"Sao chàng biết?"
Dù sao Tạ Vô Trần cũng là người tu tiên, hắn có tuệ nhãn, nên hắn nói là lừa đảo thì chính là lừa đảo.
Nhưng hắn lười giải thích với ta.
"Không sao, không bị bệnh là tốt rồi, nếu không thì đau đớn biết bao."
Ta đã từng bị bệnh, nên chỉ mong người khác đừng ai bị bệnh, cảm giác đó không dễ chịu chút nào.
Ta không nói rằng cho tiền còn là vì ta cảm thấy người ăn mày đó rất giống ta.
Phơi bày vết thương của mình, để xin tiền.
Và ta nhảy nhót lăng xăng, để giữ Tạ Vô Trần ở lại bên cạnh.
Dường như không có gì khác biệt.
Nghe ta nói vậy, Tạ Vô Trần chỉ sững sờ một lúc, rồi buông một câu:
"Đồ ngốc."
Ta đã nghe Tạ Vô Trần nói vô số câu đồ ngốc, đồ thiểu năng, đồ ngu ngốc, nhưng không có câu nào làm tổn thương bằng câu này.
Ta không nói gì, bước đi càng chậm hơn.
Tạ Vô Trần không phát hiện ta không theo kịp, hoặc là đã phát hiện, nhưng lại chỉ mong bỏ lại ta.
Lúc ta vừa khóc vừa đi đến đầu thôn, trời đã rất khuya.
Trên đường không một bóng người, chỉ có Đại Hoàng vẫy đuôi từ bờ ruộng chạy về phía ta.
Từ ngày đó, ta đã nghĩ thông suốt rồi.
Ta không cần Tạ Vô Trần nữa.
Dù có tốt đến đâu cũng không cần nữa.
Thẩm Đồng Quang lại đưa ngón tay lên môi ta, ngăn ta lại:
"Sai rồi, hắn không thể độ kiếp, hắn lừa gạt thiên đạo, thiên đạo cũng lừa gạt lại hắn."
Ta nói đến buồn ngủ, dụi dụi mắt, không hỏi thêm về ý nghĩa của việc không thể độ kiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Vậy Thẩm Đồng Quang, những năm nay chàng đã sống thế nào?"
Thẩm Đồng Quang không trả lời ta, chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng ta.
Cơn buồn ngủ ập đến, ta níu lấy vạt áo chàng.
Chàng không nói về thân thế của mình, lại kể cho ta nghe một câu chuyện.
Có một con mèo, tu luyện nhiều năm, tu ra được chín cái đuôi.
Nó đến trước mặt sư tôn cầu xin một danh phận, muốn làm một vị Miêu Nhi Thần Quân.
Sư tôn nói trước đây nó từng làm điều ác, không thể tự mình sử dụng thần thông của chín cái đuôi, chỉ có thể dùng để thực hiện điều ước cho phàm nhân, cho đến khi có người chịu độ hóa nó, nó mới có thể đắc đạo.
Phàm nhân thứ nhất đổi lấy sự trường sinh, phàm nhân thứ hai muốn có của cải... tám điều ước được thực hiện xong, con mèo chỉ còn lại một cái đuôi cuối cùng.
Ta suy nghĩ rất nghiêm túc:
Bỉ Ngạn
"Vậy tại sao không có ai ước rằng, mong cho Miêu Nhi Thần Quân được toại nguyện, để nó được làm thần tiên?"
Thẩm Đồng Quang sững sờ, nụ cười càng thêm quyến rũ.
Cuối cùng nó gặp được một đứa trẻ giống như Trân Châu, đứa trẻ không cần vàng bạc châu báu, cũng không cần trường sinh bất lão, cô bé nói ta hy vọng Miêu Nhi Thần có thể trở thành thần tiên.
Có lẽ ta đã ngủ đến mê man rồi.
Tự dưng lại thấy trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Đồng Quang mọc ra những vằn thú giống như Miêu Nhi Thần Quân.
Chàng một tay chống cằm, một tay dùng móng vuốt sắc nhọn điểm vào tim ta:
"Ta cũng giống như Miêu Nhi Thần, giúp người khác thực hiện điều ước, để đổi lấy một trái tim chân thành chịu để ta ăn."
"Tiểu Trân Châu, ta đói quá."
Thời gian Thẩm Đồng Quang ở nhà ta giống như đang làm ảo thuật.
Mỗi ngày tỉnh giấc, củi bên ngoài đã được chẻ xong, gà vịt đều đã được cho ăn, trong ngoài nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ.
Ngay cả Đại Hoàng cũng được tắm rửa, lông lá bóng mượt.
Thẩm Đồng Quang biết người trong thôn Lý gia ít nhiều đều có ơn với ta.
Nên chàng thấy nhà nào có việc, cũng sẽ đến giúp một tay.
"Chà, đây mới là đàn ông đích thực chứ." Dì Triệu cầm khăn tay cười, "Trân Châu đúng là có phúc."
Thậm chí Thẩm Đồng Quang còn có dư sức làm cả sổ sách cho ta.
Chàng dạy, ta xem, dạy hai lần ta vẫn không hiểu lắm.
"Trân Châu hiểu chưa?"
Ta không hiểu, nhưng ta không muốn bị mắng là đồ ngốc nữa:
"...Hiểu rồi."
Thẩm Đồng Quang nhìn thấu tâm tư của ta, xoa đầu ta:
"Sau này nàng bán đồ, ta sẽ ở bên cạnh ghi sổ cho nàng."
"Không hiểu cũng không sao, ta từ từ dạy, nàng từ từ học."