Tạ Vô Trần trầm ngâm rất lâu không nói nên lời, trong mắt hắn nửa là do dự, nửa là mờ mịt.
Cuối cùng hắn cũng nhận ra, mình nợ ta một lời xin lỗi.
"...Xin lỗi, lúc trước ta không nên nói cô như vậy."
"Không sao, ngươi đã cứu Đại Hoàng, đã không còn nợ ta gì nữa rồi."
Ta không muốn hận hắn đâu.
Giống như cứ canh cánh trong lòng cái chuồng gà có bị gió bắc thổi tung hay không, để rồi hết lần này đến lần khác phải thức dậy trong đêm đông.
Như vậy mệt mỏi lắm.
Thẩm Đồng Quang căng thẳng kéo tay áo ta:
"Trân Châu, ta sẽ không bao giờ lừa nàng nữa, ta thề."
Một mùa đông trôi qua, lại là một mùa xuân tươi đẹp với hoa đào nở rộ khắp thôn.
Trong thôn mở một lớp học, Thẩm Đồng Quang thật sự đã trở thành một thầy giáo.
Tạ Vô Trần cũng ở lại thôn Lý gia, mở một y quán từ thiện, khám bệnh phát thuốc cho dân làng.
Thi Vũ đã đến tìm mấy lần, đều không thể khuyên hắn quay về.
"Là ta muốn ở đây để hỏi lòng mình, tìm đạo của mình, từ bỏ sự kiêu ngạo và vô lễ." Tạ Vô Trần nói như vậy, "Ý của sư tôn muốn ta đến đây, bây giờ ta đã hiểu rồi."
Khi những quả mơ xanh trên cành còn nhỏ, ta và Thẩm Đồng Quang đã tổ chức lại một hôn lễ.
Khách khứa đến dự vẫn còn sợ hãi nhìn Tạ Vô Trần bên cạnh.
Tạ Vô Trần chữa bệnh cứu người, thanh kiếm đó đã rất lâu không dùng đến.
Hắn áo vải giày cỏ, thoạt nhìn không giống một người tu đạo.
Nếu năm đó hắn không phá hỏng một hôn sự của ta thì người trong thôn Lý gia chắc đã quên mất vị đại phu ăn nói nhẹ nhàng này biết dùng kiếm.
Khách khứa đến đông vui.
Cả Trương mặt rỗ cũng đến, hắn đặt hai con gà xuống, không dám vào trong ngồi.
"Vẫn còn chỗ." Ta cười, "Khách đến nhà đều là khách quý, Trương thúc vào trong ngồi đi."
Oan gia nên giải không nên kết, huống hồ cũng không phải thâm thù đại hận gì.
Còn có một ông lão ăn mày toàn thân lở loét đặt hai mươi văn tiền mừng cho ta.
Bỉ Ngạn
Ta nhìn kỹ thấy hơi quen, nhưng lại không nhớ ra ông lão này.
Còn Tạ Vô Trần thì sững sờ.
Lão ăn mày xua tay, cắt ngang câu nói kinh ngạc của Tạ Vô Trần:
"Sư..."
Ông lão chỉ phất tay áo, rồi phiêu diêu rời đi.
Đón khách tiễn khách cả một ngày, cuối cùng đêm cũng trở nên tĩnh lặng.
Cả ngày trời, đuôi của Đại Hoàng vẫy đến mỏi, yên lặng nằm ngủ trong ổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Căn phòng ấm áp ánh nến, chỉ còn lại ta và Thẩm Đồng Quang.
Thẩm Đồng Quang mặc hồng y, không giống một thầy giáo nghiêm túc.
Lại giống như một yêu tinh câu hồn đoạt phách, hút m.á.u người.
Hồng y tôn lên vẻ đẹp rực rỡ giữa mày mắt chàng, chói đến mức ta không thể rời mắt.
"Thẩm Đồng Quang, chàng đã từng làm chuyện xấu chưa?"
Ta rất sợ chàng đã từng làm chuyện thương thiên hại lý, sẽ bị sét đánh.
Thẩm Đồng Quang vội vàng:
"Ta chưa từng làm chuyện xấu! Làm chuyện xấu, g.i.ế.c người, Thao Thiết sẽ bị trời phạt!"
"Nhưng tộc Thao Thiết thông minh, đã học được cách dùng điều ước để đổi lấy tim người mà ăn."
"Ba năm trước, khó khăn lắm ta mới đợi được đến một trăm tuổi, có thể xuống trần gian ăn tim người, không ngờ vừa mới xuống núi đã bị sư tôn của Tạ Vô Trần c.h.é.m một kiếm."
"Lão già đó không cho ta ăn tim người, ông ta nói ta ngu ngốc, tuy đã hóa thành hình người, nhưng vẫn là một con súc sinh không hiểu chuyện, một vạn năm cũng không thể đắc đạo."
"Ta thông minh mà, ta không phục, nằng nặc hỏi lại ông ta."
"Ông ta nói đợi đến khi gặp được một trái tim chân thành sẵn lòng cho ta ăn, mà ta lại không muốn ăn nữa, thì ta sẽ ngộ ra."
Thẩm Đồng Quang suy nghĩ một lát rồi sợ hãi ôm chặt lấy ta:
"May mà không ăn thịt người, nếu không thì đã không được ăn bánh ngọt do Trân Châu làm rồi."
Ta nghĩ, lúc đó Thẩm Đồng Quang đã một trăm tuổi rồi, chàng còn có thể sống thêm cả ngàn năm nữa.
Chàng ăn khỏe như vậy, trong ngàn năm này không có ai làm bánh ngọt cho chàng thì phải làm sao.
"Vậy sau này ta già rồi, c.h.ế.t rồi, chàng sẽ làm thế nào?"
Thẩm Đồng Quang hôn nhẹ lên má ta một cái:
"Ta đã nghĩ kỹ rồi!"
"Ta sẽ đợi, đợi nàng một trăm năm sau biến thành một bà lão nhỏ, đợi nàng c.h.ế.t rồi ta sẽ ăn trái tim của nàng."
"Lúc đó ta sẽ là thần thú lợi hại nhất, thành Thao Thiết Đại Vương hô mưa gọi gió!"
"Thao Thiết Đại Vương muốn đi đâu thì đi đó, không ai quản được, cũng không ai làm hại được."
Ta ngưỡng mộ nhìn Thẩm Đồng Quang đang đắc ý:
"Vậy chàng làm Thao Thiết Đại Vương rồi, sẽ làm gì?"
Lúc đó chắc chắn Thẩm Đồng Quang sẽ rất oai phong.
Tiếc là dường như ta không thể thấy được.
"Thao Thiết Đại Vương sẽ đến bên cầu Nại Hà đợi, sẽ đến nhân gian đợi, không ai dám đuổi ngài ấy đi."
"Ngài ấy đợi rồi lại đợi, người khác sẽ hỏi, đây là công tử nhà nào? Đang đợi ai vậy?"
Thẩm Đồng Quang kiêu hãnh ngẩng cằm:
"Là phu quân nhà Lý Trân Châu, đương nhiên là đang đợi Lý Trân Châu rồi!"