Trên đường về, trời đã tối.
Trời đầy sao, bờ ruộng yên tĩnh.
"Đợi bổn thần quân hồi phục pháp lực, sẽ moi cả tim gan hắn ra ăn!"
Thẩm Đồng Quang tập tễnh nói những lời tàn nhẫn, lại cảm thấy rất mất mặt:
"Xin lỗi nhé Trân Châu... ta muốn bênh vực nàng, ta cứ nghĩ mình sẽ đánh thắng hắn..."
Không hiểu tại sao.
Ta chỉ thấy xót xa cho những trận đòn mà Thẩm Đồng Quang phải chịu.
Lại không hề thấy tiếc những quả trứng kia một chút nào.
Thì ra chỉ cần có người ở bên cạnh.
Mất trứng, làm kẻ ngốc cũng không phải là chuyện quá đau buồn.
"Ta... ta sống đến nay đã một trăm tuổi rồi, tuy trong tộc Thao Thiết vẫn còn nhỏ, nhưng chưa từng đánh thua bao giờ."
Chàng nói dối, ta còn nhớ chàng đã thua sư tôn của Tạ Vô Trần và cả Tạ Vô Trần nữa.
"Trân Châu, tuy bị đánh, nhưng ta cảm thấy làm phàm nhân, hình như cũng không tệ." Thẩm Đồng Quang suy nghĩ một lát, "Nàng xem Trương mặt rỗ, hắn đánh thắng thì đã sao, không có nương tử bảo vệ, thật đáng thương."
Đại Hoàng đứng ở đầu thôn đợi chúng ta.
Nó vui vẻ chạy đến, cắn lấy ống quần của Thẩm Đồng Quang.
"Đau đau đau... Đại Hoàng thả ra!"
Nhìn bộ dạng thảm hại của Thẩm Đồng Quang, hai ta bất giác nhìn nhau rồi bật cười
"Nàng cười gì vậy?"
"Không biết."
"Chàng cười gì vậy."
"Ta cũng không biết."
Đại Hoàng cũng không biết chúng ta cười gì, chỉ ngốc nghếch vẫy đuôi vui cùng chúng ta.
Khoảnh khắc này, dường như Thao Thiết hay tiên nhân, tất cả đều là chuyện trong truyền thuyết.
Bọn ta chỉ là một đôi phu thê bình dị nương tựa vào nhau trên cõi đời này.
Dưới ánh trăng, Thẩm Đồng Quang lén nắm lấy tay ta.
Sự chủ động ngượng ngùng này, lại khiến tim ta đập loạn nhịp hơn cả sự cố ý trước đây.
Thật kỳ lạ.
Tại sao lại nghĩ đến Thẩm Đồng Quang ma mị như yêu tinh của đêm đó?
Ta giật mình, vội rụt tay lại, lắp bắp nói:
"Thẩm Đồng Quang, ta... ta hình như bị bệnh rồi, tim ta đập nhanh quá."
Ánh mắt bọn ta chạm nhau, rồi lại vội vàng quay đi.
Vầng trăng non đêm nay còn e ấp, không giỏi giúp người ta che giấu tâm sự.
Khiến hai ta nhìn thấy mặt nhau, mặt ai nấy đều đỏ như cà chua cuối vụ.
"Hình... hình như ta cũng bị đánh ốm rồi." Thẩm Đồng Quang căng thẳng nhìn ta, chỉ vào tim mình, "Trân Châu, ta không ăn kẹo ngọt, nhưng ta lại cảm thấy nơi này ngọt ngào quá."
Đại Hoàng cũng không hiểu, chỉ nghiêng đầu đánh giá hai bọn ta.
Rồi rất tức giận sủa ba tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đại Hoàng bình thường ăn no rồi sẽ sủa ba tiếng.
Bỉ Ngạn
Ngoài cửa có người.
Là Tạ Vô Trần.
Hắn lặng lẽ đứng đó, đã nhìn chúng ta cười đùa rất lâu, nên áo đã thấm đẫm sương đêm.
Hắn xách giỏ trứng kia, đứng trước mặt ta.
Bởi vì không quen với việc thể hiện sự tử tế, hắn gượng gạo quay mặt đi:
"Trứng của cô, ta đã giúp cô đòi lại rồi."
Ta rất kinh ngạc Tạ Vô Trần lại ra mặt vì ta.
Hắn đã nói muốn xa lánh trần duyên, nên không thể có quan hệ với bất kỳ ai.
"Đa tạ, nhưng ta không cần nữa."
"Không phải cô rất để tâm..."
Thì ra hắn vẫn luôn biết.
Biết ta rất để tâm đến chuyện bị lừa mất trứng.
Ta nhìn thanh kiếm sau lưng hắn và bộ y phục không nhiễm một hạt bụi.
Ta nghĩ có lẽ Tạ Vô Trần chỉ nói với Trương mặt rỗ một câu, đối phương đã lập tức cung kính trả lại trứng cho hắn.
Thì ra việc mà ta cầu còn không được, đối với hắn lại nhẹ nhàng đến vậy.
Không hiểu tại sao, nhớ lại chuyện xưa, ta lại thấy buồn.
"Tạ Vô Trần, dù ngươi làm gì ta cũng sẽ không giao Thẩm Đồng Quang cho ngươi đâu."
"Nhưng hắn đang lừa cô." Tạ Vô Trần nhấn mạnh, "Không phải là ta muốn đổi lấy Thẩm Đồng Quang, ta là..."
Hắn suy nghĩ một lúc, cuối cùng hạ quyết tâm mở lời:
"Chuyện của Thẩm Đồng Quang tính sau, nhưng cô là tình kiếp của ta, nhờ cô ta đã ngộ ra được tình yêu của một trái tim son sắt, ta muốn trả lại tình yêu này cho cô, chúng ta phải làm phu thê một đời."
"Chẻ củi, cho gà ăn, cùng cô ra chợ, những việc hắn làm được ta cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn hắn."
Không giống với sự lạnh lùng và ngạo mạn của năm năm trước.
Lúc Tạ Vô Trần nói những lời này, đỏ mặt tía tai.
Hắn khai thông tình khiếu muộn màng, vậy thì sao?
Năm năm qua, ta không oán hắn lạnh nhạt, cũng không oán hắn xem thường ta.
Đúng là ta đã cứu hắn, đã theo sau hắn năm năm.
Nhưng tình cảm không phải là mua bán ép buộc, trên đời này đâu phải một bên cho đi thì bên kia phải nhận lấy.
Hắn không nợ ta.
Hắn có thể không cần tình cảm của ta.
Nhưng hắn không nên chà đạp nó như vậy.
"Tạ Vô Trần, ta không muốn làm kẻ ngốc, ta cũng muốn xinh đẹp và thông minh như Thi Vũ."
"Hôm đó ngươi hỏi ta tại sao người ta không lừa người khác mà chỉ lừa ta, ta đã hiểu ra rồi."
"Trên đời có tiên nhân thì cũng có phàm nhân, có người thông minh, thì phải có kẻ ngốc."
"Thẩm Đồng Quang đối tốt với ta, nên ta cam tâm làm kẻ ngốc."
"Ta bằng lòng để chàng ấy lừa."
Khi đã rơi vào bốn chữ "tình chàng ý thiếp", thì mọi đạo lý và sổ sách trên thế gian này, đều không thể nói tỏ, cũng chẳng thể tính rõ.