Ba chữ “Tào công tử” được thốt ra hết sức thản nhiên, nhưng những người như Tạ Trì Yến, xuất thân thế gia, lại hiểu rõ nhất cách dùng ngôn từ khiến người khác thấy được ác ý và sự ghê tởm của mình.
Tào Cảnh Hành cuối cùng cũng không giữ nổi vẻ mặt lạnh lùng nữa, trừng mắt nhìn, lắp bắp:
“Cái... cái gì? Khi nào vậy? Sao ta không biết?!”
Đương nhiên hắn không biết rồi.
Hôm đó đến phủ công chúa tạ ơn, nếu hắn đi thì đã thấy được ta căn bản không ném tú cầu cho hắn.
Nhưng giữa đường hắn lại bị một toán người chặn đánh bằng gậy đen, đến nay vẫn chưa tra ra được là ai ra tay.
Thật ra Trần gia đã gửi hưu thư cho hắn, nhưng vì hắn từng căn dặn không muốn nghe tin gì liên quan đến ta, nên trong phủ cũng không ai dám nhắc tới.
Tào Cảnh Hành bấy lâu nay chỉ mải mê đến chỗ Tôn tiểu thư lấy lòng.
Tiệc mừng thọ tan trong không khí nặng nề.
Tào Cảnh Hành tức đến nỗi chỉ tay vào ta mắng chửi, nói ta vì muốn được gả cho hắn mà dùng thủ đoạn bẩn thỉu, còn kéo cả Tạ gia vào cuộc.
Cuối cùng, lại ra vẻ nhượng bộ, bảo ta hãy hòa ly với Tạ Trì Yến, hắn sẽ cưới ta làm chính thê, còn sẽ bàn với Tôn tiểu thư, để ta làm bình thê.
Lời nói mang đầy chán ghét và miễn cưỡng.
Tạ Trì Yến cười nhạt, vừa định giơ tay thì ta ngăn lại.
Ta nhìn chàng, nói nhỏ:
“Chàng chẳng bảo phải bắt tận gốc, rút củi đáy nồi sao?”
12
Cơ hội rất nhanh liền đến.
Rằm tháng Tám, trưởng công chúa mời các công tử tiểu thư thế gia đến hành cung ngoài thành dự tiệc đêm.
Khi ấy, không chỉ có Tào Cảnh Hành và Trần Ngọc Huyên , mà cả Tôn tiểu thư và Tần công tử cũng sẽ có mặt.
Người đã đủ, vở kịch cũng nên mở màn.
Nhưng trước khi màn diễn bắt đầu, ta còn chuyện cần làm.
Ta giấu đi thiệp mời, giả vờ lấy cớ về thăm nhà mẹ đẻ để ra khỏi phủ.
Dù sao Tạ Trì Yến cũng không ưa náo nhiệt, chẳng sợ ai nói lộ ra.
Hành cung rất náo nhiệt, ta phải tìm khá lâu mới thấy Tào Cảnh Hành đang lẻ loi một mình trong góc, cầm chén rượu liên tục uống, Tôn tiểu thư không hề ở bên cạnh.
Chẳng bao lâu sau, hắn đã say mềm, được tiểu đồng dìu về phòng khách phía sau nghỉ ngơi.
Kết thúc yến tiệc, Tào Cảnh Hành không thấy quay lại nữa.
Cùng lúc biến mất còn có Trần Ngọc Huyên .
O mai d.a.o Muoi
Nha hoàn tìm khắp nơi không thấy, vừa khóc vừa gọi tên Trần Ngọc Huyên, sự việc ầm ĩ đến mức kinh động cả trưởng công chúa.
Một tiểu thư thế gia lại đột nhiên mất tích trong hành cung của công chúa, chuyện này không nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng công chúa lập tức hạ lệnh cho người lục soát từng phòng một.
Cho đến khi họ đến phòng của Tào Cảnh Hành, thấy tiểu đồng đang canh trước cửa, từ trong truyền ra những tiếng rên rỉ nam nữ.
Tiểu đồng bị trận thế này dọa sợ đến mức định ngăn lại, nhưng bị trưởng công chúa đá một phát ngã lăn ra đất.
Mọi người xông vào phòng, chỉ thấy hai người đang trần truồng lăn lộn trên giường.
Trong phòng còn chưa tắt hẳn mùi hương xuân.
Đợi đến khi hai người hồi tỉnh, thuốc cũng tan, đã là một canh giờ sau.
Đêm đã khuya, nhưng sảnh lớn của hành cung vẫn còn đông đủ người, ai nấy miệng thì nói xúi quẩy, sợ bị dính vận rủi, nhưng chân thì không ai chịu rời đi.
Nha hoàn khóc lóc nói, tiểu thư là vì nhận được thư mời từ Tần công tử hẹn gặp riêng ở hậu viện.
Tần công tử vốn đã khó chịu vì bị cắm sừng, giờ còn bị vu oan, dù tức giận cũng không dám phát tác trước mặt trưởng công chúa.
Liền cho người đi tìm hết toàn bộ tùy tùng, nhưng không ai biết gì về người đã truyền thư cả.
Tiểu đồng bên Tào Cảnh Hành cũng khóc kêu oan thay chủ tử mình, nói rõ ràng là hẹn gặp Tôn tiểu thư , sao lại biến thành Trần Ngọc Huyên.
Tôn tiểu thư đỏ mặt, nói mình quả thật có nhận được thư hẹn, nhưng giữa đường bị hoa mẫu đơn trong vườn hấp dẫn, mải ngắm hoa nên quên béng mất, còn có người làm chứng là tiệc đó nàng không rời đi nửa bước.
Trưởng công chúa nổi giận lôi đình, bất chấp thể diện mắng chửi Tào Cảnh Hành thủ đoạn bẩn thỉu, mất hết mặt mũi thế gia.
Nói nhiều cũng vô ích, chuyện đã rồi, cách duy nhất là để Tào Cảnh Hành thực hiện hôn ước với Trần Ngọc Huyên .
Khi mọi người đang bàn chuyện, phụ thân ta và Trần phu nhân cũng vội vàng từ nhà chạy đến.
Trần phu nhân vừa thấy con gái còn chưa hết vẻ xuân tình sau khi dùng thuốc, cộng thêm hôn sự khó khăn lắm mới cầu được giờ coi như bỏ, liền tức giận đến phát bệnh tim.
Phụ thân ta vốn còn định vùng vẫy thêm chút nữa, thấy vậy cũng tuyệt vọng, quỳ rạp xuống đất.
13
Tần công tử lập tức lui hôn, Tôn tiểu thư cũng không đợi mọi chuyện lắng xuống, vội vã rời đi cùng bằng hữu.
Khi mọi chuyện kết thúc, trời đã khuya.
Trăng sáng treo cao, soi rọi vạn vật.
Vừa bước ra khỏi hành cung, ta đã thấy Tạ Trì Yến đứng chờ bên cạnh xe ngựa.
Ta nhấc váy, nhanh chóng bước xuống bậc thềm:
“Chàng sao lại tới đây?”
Ngón tay ta lướt nhẹ qua ống tay áo của chàng, mang theo mấy phần se lạnh của đêm đầu thu, xem ra chàng đã đợi rất lâu rồi.
Xe ngựa lắc lư không nhanh, khi ta đang lim dim muốn ngủ, Tạ Trì Yến bỗng mở miệng:
“Là nàng làm phải không?”
Một câu không đầu không đuôi, nhưng ta lập tức hiểu ý.
“Là ta làm đấy.”