Trăng Sáng Dịu Dàng

Chương 7



Bàn tay đang xoay nhẫn của Tạ Trì Yến dừng lại, ánh mắt chàng dừng trên người ta:

 

“Đừng để bị nghi ngờ.”

 

“Yên tâm, ta rất cẩn thận, sẽ không ai nghi ngờ đến ta đâu.”

 

Ta cố ý nhắc đến vườn mẫu đơn đang nở rộ trước mặt Tôn tiểu thư vì ta đã dò la được nàng ấy yêu thích mẫu đơn, mà vườn trong hành cung lại có vài gốc cổ thụ quý hiếm. 

 

Ta chỉ thuận miệng nhắc một câu, nàng ấy đã bị hấp dẫn mà đi xem hoa. 

 

Sau đó, ta cho một nha hoàn lạ mặt đưa tin cho Trần Ngọc Yên, nói là Tần công tử hẹn nàng ấy ra hậu viện gặp riêng.

 

Tạ Trì Yến khẽ gật đầu, tiếp tục hỏi:

 

“Không sợ Trần Ngọc Yên phát hiện ra điều gì sao?”

 

Ta khẽ cười, vẻ đắc ý hiện rõ:

 

“Chính là ở chỗ khéo léo này. Ta không chỉ tìm hiểu sở thích của Tôn tiểu thư, mà còn nghe ngóng được chút bí mật. Ban đầu, Tôn tiểu thư  đúng là có ý với Tào Cảnh Hành, nhưng khi biết hắn đã có hôn ước với Trần gia, nàng ấy liền hiểu rõ bộ mặt thật của hắn và buông tay.”

 

“Là hắn cứ bám riết lấy, còn đi khắp nơi nói rằng Tôn giả hối hận và có ý gả nàng cho hắn. Thế nên không ai dám đến Tôn gia cầu thân nữa, Tào Cảnh Hành cứ thế mà chờ thời.”

 

“Trước đó, trong tiệc mừng thọ của phụ thân ta, Tào Cảnh Hành còn làm loạn một trận, khiến Tôn tiểu thư  càng tránh hắn như tránh ôn dịch.”

 

“Nhưng hắn vẫn không cam tâm, bí mật mua hương dược, định bụng dùng trong yến tiệc Trung Thu để ép Tôn tiểu thư phải 'gạo nấu thành cơm'. Thật ra dù không ra tay, thì tên tiểu đồng cũng sẽ chọn thời cơ thích hợp để làm lộ chuyện, chặn hết đường lui của nàng ấy, buộc nàng ấy phải gả cho hắn.”

 

“Hương dược ấy rất mạnh, bất kể là ai, chỉ cần ngửi thấy, sẽ lập tức quên hết mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại chuyện kia thôi.”

 

“Ta làm vậy, coi như cứu Tần công tử và Tôn tiểu thư, cứu được hai mạng người, cũng là tích đức tu mười bốn tầng bảo tháp!”

 

Sự khích lệ dịu dàng của Tạ Trì Yến khiến ta nhất thời đắc ý, quên hết mọi dè dặt, kể hết tất cả tâm tư từ đầu đến cuối.

 

Đến khi nói xong, thấy chàng dựa lười nhác vào thành xe nhìn ta, ta mới ý thức được, mình vừa buột miệng nói hết sạch rồi.

 

Ta cứ tưởng chàng sẽ giống như Tào Cảnh Hành, chê ta thủ đoạn bẩn thỉu.

 

Thế nhưng Tạ Trì Yến lại nở nụ cười rạng rỡ:

 

“Tâm tư kín đáo, không để lại dấu vết. Không hổ là thê tử của Tạ Trì Yến ta.”

 

Ta ngây ngốc nhìn gương mặt tươi cười kia, thì ra, thật sự có người sẽ trân trọng ta.

 

Thì ra, những gì ta làm... cũng không hoàn toàn là sai trái.

 

14

 

Từ đó về sau, ta càng thả lỏng tay mà làm.

 

Bà mẫu mất sớm, Tạ lão gia cùng Tạ Trì Yến bận rộn chuyện tiền sảnh, việc trong hậu viện đều giao cho mấy ma ma quản sự, khó tránh khỏi việc che chở bao che lẫn nhau.

 

Khi ta tiếp quản, vẫn còn một ma ma quản sự tỏ ra không hài lòng:

O mai d.a.o Muoi

“Thiếu phu nhân tuy là chủ tử, nhưng chỉ có một người. Bọn nô tỳ tuy hèn mọn, nhưng lại có trăm người, cho dù chủ tử tâm tư tinh tế cũng chẳng đấu lại được một trăm cái đầu gộp lại.”

 

Bà ta đã quản sự trong Tạ gia mấy chục năm, xưa nay không ai quản, kiêu ngạo tự đại, căn bản không xem ta, một nàng dâu mới cưới ra gì.

 

Nói về mưu mẹo, ta không bằng họ, nhưng ở đời, người có quyền thì chẳng cần phải đấu tâm cơ với kẻ thấp hơn mình.

 

Ta ra lệnh đánh bà ta mấy chục cái bạt tai, rồi đuổi khỏi Tạ gia. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Những ai dám lên tiếng thay bà ta, cũng bị đuổi ra ngoài luôn.

 

Hậu viện lập tức yên ổn, mọi việc đi vào quy củ.

 

Hôm đó, khi ta đang xử lý việc trong hậu viện, Tạ Trì Yến mang sổ sách đến cho ta.

 

Trên đó là tất cả sản nghiệp của Tạ gia, giờ giao cho ta quản lý.

 

Thấy ta đứng ngẩn ra không chịu nhận sổ, Tạ Trì Yến thở dài:

 

“Thôi vậy, ban đầu còn định dẫn nàng đi xem sản nghiệp nhà mình, nếu nàng không thích thì thôi.”

 

Nói rồi chàng làm bộ muốn thu lại, ta vội nắm lấy cổ tay chàng:

 

“Ta thích mà, ta thích!”

 

Tạ Trì Yến đứng im không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên cổ tay bị ta nắm chặt rồi dời lên mặt ta:

 

“Nàng thích cái gì?”

 

Lúc đó ta mới nhận ra, dù cách lớp áo, nhưng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể chàng truyền sang, mặt ta đỏ bừng, vội vàng buông tay:

 

“Ta... ta thích sổ sách.”

 

Nói xong, ta vội vàng đứng dậy rời đi, sau lưng mơ hồ truyền đến một tiếng thở dài đầy tiếc nuối.

 

Sản nghiệp Tạ gia đều nằm ở những khu phồn hoa trong kinh thành, trước nay Tạ Trì Yến quản lý đã rất tốt, luôn luôn có lãi, chẳng cần ta phải bận tâm gì nhiều.

 

Đúng dịp sắp tới lễ Thượng Nguyên, họ hàng Tạ gia đông đảo, phần lớn đều ở kinh thành. 

 

Dù không rực rỡ bằng dòng chính, nhưng cũng xem như có thế lực, là nhân mạch không thể xem nhẹ, cần phải duy trì mối quan hệ tốt.

 

Dựa theo mức độ thân sơ, ta chọn lựa rất nhiều lễ vật.

 

Tạ Trì Yến theo sau ta để trả tiền:

 

“Nàng nghĩ thật chu đáo.”

 

“Đó là đương nhiên.”

 

“Vậy của ta đâu?”

 

Tạ Trì Yến chặn ngay trước mặt, bóng chàng cao lớn bao trùm lấy ta, như có thực thể, ép đến mức ta không thở nổi.

 

“Chàng... chàng là người nhà... tự... tự nhiên không cần mấy thứ lễ nghi hình thức này... còn có một nhà nữa thôi...”

 

Ta vội vàng quay người bước vào cửa tiệm bên cạnh, nhưng chưa kịp bước vào thì bị một người chắn lại.

 

“Trần Minh Nguyệt, ngươi tới đây làm gì? Muốn xem ta làm trò cười sao?!”

 

15

 

Là Trần Ngọc Huyên.

 

Ta hơi bất ngờ, sao nàng ta lại ở đây?

 

Ngẩng đầu lên nhìn, ta lập tức hiểu ra, cửa tiệm của Tạ gia lại sát ngay bên cửa tiệm của Tào gia.

 

Trước cửa còn vây một nhóm người, ta nhận ra vài tên trong đó là bọn đòi nợ thuê.