Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 11



Chỉ cần ông chịu hạ thấp bản thân chủ động cầu cạnh, tự khắc sẽ có người kéo ông ra khỏi vũng bùn này.

Muốn trở về kinh thành, những chuyện khác đều dễ nói, khó khăn nhất chính là vấn đề thân phận của Trương Minh Hi.

Mặc dù hắn từ năm sáu tuổi đã được đưa đến thư viện Tùng Sơn để học, những con cháu nhà quyền quý ở kinh thành gặp hắn không nhiều, nhưng không thể đảm bảo rằng không có ai phát hiện ra điều bất thường.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Cách tốt nhất là tạm thời ở lại Quỳnh Châu với thân phận là ca ca, cố gắng tránh gặp người khác.

Mặc dù đây không phải là kế lâu dài, nhưng dù sao cũng kéo dài được lúc nào hay lúc đó.

Thế thời tạo anh hùng.

Khi chưa có đủ thực lực để xoay chuyển tình thế, chỉ có thể cẩn thận mà chịu đựng.

Đây là chuẩn mực sống của Trương Thủ Phụ, vốn bị phụ thân tính tình cương trực của ta cực kỳ khinh thường.

Nhưng không biết từ khi nào, phụ thân ta cũng cam tâm tình nguyện trở thành một người như vậy.

"Phụ thân nói đúng."

Trương Minh Hi cung kính đáp lời, khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn ta với vẻ mặt phức tạp.

Ta không thể nói rõ đó là cảm xúc gì, nhưng ta cảm thấy dường như hắn không muốn làm ca ca của ta.

Ta không hiểu tại sao Trương Minh Hi không muốn làm ca ca của ta.

Nhưng rất nhanh câu hỏi này đã có câu trả lời, bởi vì tiểu tử này muốn làm cha ta.

Kể từ khi hắn nhận được lời dặn dò của phụ thân phải trông chừng ta, ta không bao giờ trốn học thành công nữa.

Mỗi lần ta vắt óc trốn khỏi lớp học, chưa đi được mấy bước đã bị hắn chặn đường, khiến có lúc ta phải nghi ngờ hắn có con mắt thứ ba, mọc ngay trên người ta.

"Muội lại trốn học."

Thấy Trương Minh Hi như một vị thần giữ cửa chặn kín lối đi nhỏ bên ngoài cửa sổ sau, ta ngáp một cái mệt mỏi, mắt muốn trợn ngược lên trời.

Năm xưa khi còn đi học ở kinh thành, chính hắn là người bế ta từ cửa sổ sau lớp học xuống, dẫn ta ra ao nhỏ mò cá bắt tôm.

Ham chơi quá muộn, ta ngủ thiếp đi trên đường về, chính hắn đã cắn răng từng bước bế ta về nhà.

Người nhà đều lo lắng phát điên, ngay cả Trương Thủ Phụ vốn nho nhã cũng không màng hình tượng, vác gậy đuổi đánh Trương Minh Hi khắp sân, may mà phụ thân mẫu thân ta kịp thời đến cầu xin, mới giúp hắn tránh được trận đòn nhừ tử này.

Bây giờ hắn lại hoàn toàn biến thành một người khác, trở nên nghiêm túc như ca ca ta.

Người biết thì sẽ hiểu là ca ca cứu mạng Trương Minh Hi, người ta không biết còn tưởng rằng hắn bị ca ca nhập xác nữa chứ.

Ta thở dài, bất lực nhìn Trương Minh Hi: "Thật không biết những thứ khô khan nhàm chán đó có gì hay mà học."

Nếu học giỏi những thứ khuôn mẫu tằn tiện này mà có thể làm quan tốt, thì quan lại triều đình bây giờ đã không mục ruỗng đến mức không dám nhìn kỹ như vậy.

Thật ra đều là vô dụng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Học tập không phải để yêu cầu người khác, mà là để trói buộc bản thân."

Trương Minh Hi vẻ mặt nghiêm túc, hiển nhiên không đồng ý với những lý lẽ sai trái của ta, "Muội ngay cả việc ngồi yên trong lớp học cũng không làm được, chứng tỏ tâm muội vẫn còn nóng nảy."

Nói lý lẽ thì mười ta cộng lại cũng không phải là đối thủ của Trương Minh Hi, đành phải từ bỏ tranh cãi, trực tiếp nắm quyền chủ động.

"Huynh có biết bắt cá thế nào là nhanh nhất không?

"Có biết cá gì nướng là ngon nhất không?

"Cá gì nấu canh cá là ngon nhất không?"

Hàng loạt câu hỏi xoáy sâu vào tâm can này, mỗi câu đều đánh trúng những ký ức vui vẻ thời thơ ấu, đôi mắt trong veo không gợn sóng của thiếu niên không khỏi ánh lên vài phần sáng ngời.

Nhân lúc Trương Minh Hi chưa kịp phản ứng, ta dứt khoát ra tay trước, túm lấy tay áo hắn rồi chạy ra ngoài.

"Điều quan trọng nhất của con người không phải là đọc sách mà là kỹ năng sống, học được những thứ này sau này đi đâu cũng không c.h.ế.t đói, ta dẫn huynh đi mở mang kiến thức!"

"Buông ta ra, ta không đi!"

Mặt Trương Minh Hi đen lại, không hiểu sao mình lại vô duyên vô cớ trốn học cùng ta.

Ta dừng bước, chỉ vào ngưỡng cửa của trường tư thục phía sau, bất lực dang hai tay.

"Xin lỗi, bước qua ngưỡng cửa này là coi như trốn học rồi, trốn một khắc cũng là trốn, một canh giờ cũng là trốn, không có gì khác biệt cả."

Khó khăn lắm mới có người cùng trốn học, làm sao có thể để hắn quay lại được!

Hôm nay cá này hắn muốn bắt phải bắt, không muốn bắt cũng phải bắt!

Ao nước mùa hè là thời điểm tốt để bắt cá.

Những năm gần đây dù ở đâu, trình độ bắt cá của ta cũng là tuyệt đỉnh.

Năm nào vào thời điểm này ta cũng bắt được rất nhiều cá to béo, để mẫu thân ngày nào cũng nấu canh cá uống.

Ăn không hết thì có thể phơi khô, mùa đông đem hấp trong nồi ăn với cháo ngô, cái vị đó nghĩ thôi đã thấy ngon lắm rồi.

Ta vừa bắt cá vừa gọi Trương Minh Hi đang đứng trên bờ xuống nước, Trương Minh Hi cúi đầu nhìn bộ quần áo không một hạt bụi của mình, quả quyết lắc đầu.

"Muội cẩn thận một chút, đừng để bị ngã."

"Sao có thể, Triệu Đại Nữu ta đây là tiểu long nữ chuyển thế, bơi lội như cá!"

Câu này không phải là khoác lác, năm nào ta cũng có thể vừa bắt cá, vừa vớt được mấy đứa nhóc nghiện bơi lội gà mờ suýt ch//ết đuối từ dưới ao lên.

Không có ta, cỏ trên mộ của chúng nó chắc đã cao vài mét rồi.

Trương Minh Hi nói không lại ta, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang do dự có nên tiến lên giúp đỡ hay không.

Nhưng ta đã sớm mất kiên nhẫn, nhân lúc Trương Minh Hi đang rối rắm không tập trung, ta trực tiếp kéo người xuống ao.

Lần này mặt Trương Minh Hi thật sự đen lại. Không phải là tức giận mà đen, mà là bị ta nhân cơ hội bôi lên hai bệt bùn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com