Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 12



Hắn luôn rất thích sạch sẽ, ngoài những lần đầu có chút lúng túng, thì những lần sau đó, ngay cả khi nhóm lửa nấu cơm cũng nhất nhất theo khuôn phép, nhìn thấy bùn trên tay ta, theo bản năng nghiêng người muốn né tránh.

Không ngờ dưới chân hắn trượt một cái, cả người trực tiếp ngã xuống ao.

Nước ao không sâu lắm, chỉ cần vùng vẫy vài cái là có thể trở lại bờ.

Nhưng Trương Minh Hi vùng vẫy mấy cái, lại càng vùng vẫy càng chìm xuống, chỉ trong chốc lát, cả người đã chìm dần xuống đáy ao.

Hắn không biết bơi!

"Trương Minh Hi!"

Đầu ta ong lên một tiếng, không kịp nghĩ ngợi đã lao đầu xuống ao, liều mạng bơi về phía Trương Minh Hi đang chìm xuống.

May mà ta bơi rất giỏi, gần như không tốn chút sức lực nào đã vớt được Trương Minh Hi sắp chìm xuống đáy ao lên.

Ta dùng sức kéo người lên bờ thật nhanh. Nhưng mặc cho ta lắc cánh tay hắn, vỗ vào mặt hắn thế nào, cả người hắn vẫn nằm thẳng đơ ra đó, không có chút phản ứng nào.

Không lẽ hắn lại cứ thế mà ch//ết đuối sao?

Ta chỉ cảm thấy gáy lạnh toát, sợ hãi đến mức sắp khóc ra, cũng không màng đến chuyện nam nữ thụ thụ bất thân, cúi người xuống luống cuống hết lần này đến lần khác thổi hơi vào miệng Trương Minh Hi.

Thổi được mấy hơi xuống, rốt cuộc trên mặt Trương Minh Hi cũng xuất hiện biểu cảm, nhíu mày thật chặt, rồi phun ra mấy ngụm nước.

Thấy hắn tỉnh lại, ta sợ hãi đến oa một tiếng khóc thành tiếng, kéo cánh tay hắn nhìn ngó một lượt từ trên xuống dưới, vừa khóc vừa hỏi: "Huynh không sao chứ, vừa nãy dọa ch//ết ta rồi!"

Trương Minh Hi lắc đầu, vẫn là bộ dáng kiệm lời như vàng: "Không sao."

Ta vẫn không yên tâm, nhìn chằm chằm hắn, tiếp tục quan sát tỉ mỉ một lát, rất nhanh nhận ra chỗ không đúng.

"Sao mặt huynh đỏ thế, có phải vẫn còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có."

Trương Minh Hi nhìn ta thật sâu một cái, trong mắt không hiểu sao lại có thêm mấy phần thần sắc phức tạp mà ta không hiểu, nhưng rất nhanh lại như chột dạ né tránh, chỉ vội vàng chống thân đứng lên.

"Trời đã tối rồi, nên về nhà thôi."

"Ừm."

Ta không có tâm trí đi nghiên cứu ánh mắt có chút phức tạp vừa rồi của Trương Minh Hi là có ý gì, chỉ lo lắng nắm lấy ống tay áo hắn.

"Chuyện này... lát nữa có thể đừng nói với phụ thân mẫu thân chuyện huynh rơi xuống nước được không?"

Để phụ thân mẫu thân biết ta kéo Trương Minh Hi trốn học, còn suýt chút nữa làm hắn ngã xuống ao ch//ết đuối, sợ là hai người cùng nhau đuổi theo ta đánh hai dặm đường mất.

Trương Minh Hi sảng khoái đáp ứng.

Trương Minh Hi không bán đứng ta hại hắn rơi xuống ao, nhưng việc trốn học bỏ tiết thì không thể nào qua được.

Phụ thân mẫu thân rất ăn ý, cái gì cũng không thèm hỏi, nhất trí coi ta là người gây ra chuyện.

Lần này thì không ai đuổi theo ta đánh, chỉ phạt ta đứng ở góc tường, trơ mắt nhìn món canh cá yêu thích của ta bị họ uống sạch.

Nhìn phụ thân mẫu thân không ngừng gắp thịt cá vào bát của Trương Minh Hi, ta ra hiệu cho hắn một hồi, ý bảo hắn lén lút để lại cho ta mấy miếng thịt.

Phụ thân mẫu thân nhanh chóng vạch trần tâm tư này của ta, để ta đứng nhìn Trương Minh Hi ăn hết thịt cá từng miếng từng miếng, lúc này mới hài lòng sai ta đi rửa bát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đáng thương cho ta, vất vả cả buổi chiều, còn phải đói bụng, thật không có thiên lý!

Buổi tối, bụng ta kêu ùng ục nằm trên giường trằn trọc, thầm nghĩ có phải năm xưa chúng ta bị bế nhầm rồi không, Trương Minh Hi mới là con ruột của phụ thân mẫu thân. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa sổ nhẹ nhàng.

Ta rón rén mở cửa sổ ra, Trương Minh Hi bưng một bát canh cá nóng hổi đưa qua cho ta.

Trên mặt hắn vẫn là bộ dáng lạnh lùng như vậy, nhưng giọng nói lại nóng hổi như bát canh cá trước mắt: "Uống đi cho nóng."

Ta cực kỳ kinh ngạc trước bát canh cá ngon đến bất ngờ này của Trương Minh Hi, nghi ngờ hỏi: "Muộn thế này rồi, huynh lấy canh cá ở đâu ra thế?"

"Tự làm."

"Huynh biết làm canh cá á?"

"Ừm."

Như sợ ta không tin, Trương Minh Hi đưa tay về phía ta, "Đi theo ta."

"..."

Trương Minh Hi thật sự bị ta làm hư rồi.

Ta chỉ dám trốn học ban ngày mà thôi, hắn thì hay rồi, buổi tối dám dụ dỗ thiếu nữ nhà lành chạy ra ngoài.

Trong lòng ta lẩm bẩm một câu, thân thể lại rất thành thật, theo tay Trương Minh Hi nhanh nhẹn trèo ra khỏi cửa sổ sau, hai người nắm tay nhau cùng nhau chạy ra bờ biển.

Đúng dịp rằm, mặt trăng treo cao trên trời, in xuống những bóng ảnh lờ mờ trên mặt biển.

Nhìn Trương Minh Hi đốt lại đống lửa trại, canh cá trên bếp lại lần nữa tỏa ra hương thơm quyến rũ.

Ta bưng bát canh cá uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm xộc vào mũi. Tay nghề nấu canh cá của mẫu thân ta, coi như là có người kế thừa rồi.

Mấy ngụm canh cá xuống bụng, cái bụng đói cả buổi tối của ta cuối cùng cũng được xoa dịu.

"Kim nhật bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân."

(THẾ GIỚI TIỂU THUYẾT tạm dịch: Trăng xưa nay chẳng còn đâu, Mà trăng nay đã soi đầu người xưa.)

Ta đặt bát xuống, ngẩng đầu nhìn vầng trăng treo cao, bỗng nhiên quay đầu lại hỏi: "Trương Minh Hi, huynh nói mặt trăng có thể soi đến mọi ngóc ngách trên thế gian này không?"

Trương Minh Hi không biết vì sao ta lại hỏi như vậy, gật đầu nói: "Có."

"Đêm nay, trăng ở Giang Lăng cũng sẽ to và tròn như vậy sao?"

Giang Lăng.

Đó là quê hương của chúng ta, cũng là nơi mà chúng ta chưa từng đặt chân đến.

Trương Minh Hi ngước mắt nhìn mặt trăng, ánh mắt rất nhanh lại trở về trên người ta.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Sẽ."

"Trương Minh Hi, sau này chúng ta cùng nhau về Giang Lăng có được không?"

"Được."

Động tác của phụ thân rất nhanh, ngay đêm đó đã ngồi dưới ánh đèn dầu viết ba phong thư.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com