Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 13



Không biết có phải do đường xá quá xa hay không, nhưng mấy phong thư này gửi đi đã gần ba tháng rồi, lại như đá chìm đáy biển bặt vô âm tín.

Ta sốt ruột xoay vòng vòng, mỗi ngày đều phải nhìn ra đầu thôn mấy chục lần, rướn đến dài cả cổ..

Thời gian dài, ngay cả mẫu thân và Trương Minh Hi cũng bị ta lây nhiễm, khuôn mặt họ cũng bắt đầu có mấy phần lo lắng, chỉ có phụ thân vẫn nhàn nhã "sớm ra đồng cày cuốc, tối trăng lên vác cuốc về".

Theo lời ông nói, giáng chức gần mười năm ông còn chờ được, còn có gì mà không giữ được bình tĩnh?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Trương Minh Hi thì tiếp tục được tiên sinh dạy học trong trường tư dạy dỗ, ta cũng tiếp tục không tình nguyện làm bạn đọc.

Vì lần trước bắt cá suýt chút nữa gây ra họa lớn, từ đó, tên này càng để mắt đến ta hơn, ta không còn bất kỳ cơ hội nào để trốn học bỏ tiết nữa.

Ta chỉ có thể ai oán giả vờ ngoan ngoãn ngồi trong lớp.

May mà sự ai oán này cũng không kéo dài bao lâu.

Cho dù Trương Minh Hi có che giấu tài năng đến đâu, tài hoa là thứ cho dù ngậm miệng cũng sẽ lộ ra từ trong mắt, căn bản không giấu được.

Thầy đồ rất nhanh đã có một nhận thức rất rõ ràng về bản thân, đệ tử này ông không dạy được nữa rồi. Cứ như vậy, Trương Minh Hi tài hoa hơn người bị tiên sinh dạy học khuyên thôi học.

Nghe được tin này, người vui nhất chính là ta. Nhân vật chính còn không cần đi nữa, ta làm bạn đọc đương nhiên càng không cần đi rồi.

Trời xanh đúng là có mắt!

Ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc của Trương Minh Hi mang về nhà, đồng thời chuyển lời của tiên sinh dạy học.

"Thầy nói hắn ngày mai không cần đến trường nữa."

Lời vừa dứt, ánh mắt sắc bén của phụ thân đã quét về phía ta.

"Nói, có phải con lại gây ra chuyện gì rồi không?"

"Oan uổng quá!"

Ta mới mười hai tuổi, thật sự không gánh nổi cái nồi đen lớn như vậy, lập tức lắc đầu như trống bỏi, "Tiên sinh nói Trương Minh Hi thiên phú dị bẩm, ông ấy đã không dạy được nữa rồi, bảo huynh ấy trực tiếp tham gia kỳ thi Đồng."

Nghe là chuyện như vậy, sắc mặt của phụ thân cuối cùng cũng tốt hơn một chút.

Nhưng cũng chỉ là một thoáng, rất nhanh ông lại quay về bộ dáng u sầu thảm đạm.

Người sợ nổi danh, heo sợ béo. Phụ thân đang do dự, do dự việc để Trương Minh Hi quá sớm lộ diện có phải là chuyện tốt hay không.

Sau một hồi lâu, phụ thân cuối cùng quyết định để quyền lựa chọn cho Trương Minh Hi.

Có lẽ là tuổi trẻ khí thịnh, so với cha, Trương Minh Hi tỏ ra quả quyết hơn nhiều, thu dọn hành lý rồi trực tiếp đi tham gia kỳ thi Đồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Kỳ thi này rất nhanh đã có kết quả, Trương Minh Hi thuận lợi thi đậu Đồng sinh, nổi danh Quỳnh Châu phủ.

Ông trời thật sự không công bằng.

Đều là ngày ngày ê a đọc sách ở trường, thế mà có người học đến tóc đều bạc rồi cũng không bước nổi vào ngưỡng cửa của kỳ thi Đồng, còn Trương Minh Hi năm đó mới mười một tuổi lại có thể dễ dàng thi đậu, còn sớm hơn cả người phụ thân tể tướng có tài kinh thế kia một năm.

Khoảng cách giữa người với người, thật sự còn lớn hơn cả giữa người với chó.

Ta chống tay lên trán, nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mắt không hề chớp, không khỏi nghĩ.

Nếu sau này ta và Trương Minh Hi có một đứa con trai, có phải sẽ càng ngày càng giỏi hơn, mười tuổi đã có thể thi đậu kỳ thi Đồng rồi không?

Nếu thật sự có một đứa con trai có chí khí như vậy, ta làm mẫu thân chẳng phải là vạn phần vinh quang, ra ngoài đi ngang cũng không ai dám nói gì đúng không?

Cảm nhận được hơi thở nóng rực đột nhiên nổi lên trên mặt, ta đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc mộng đẹp, tự giễu cười khẽ một tiếng.

"Nghĩ hay ghê."

Trương Minh Hi thi đậu Đồng sinh, người vui nhất không ai khác chính là phụ thân.

Ông vốn là người một đồng tiền cũng bẻ đôi ra tiêu, thế mà ông lại vui vẻ lấy ra số tiền dưỡng lão đã dành dụm được nhiều năm, gi//ết gà mổ dê long trọng mời cả thôn ăn một bữa thịnh soạn.

Trương Minh Hi thật sự áy náy, muốn khuyên can ngăn cản, lại bị phụ thân nhanh chân ngăn lại.

Trong mắt phụ thân ngấn lệ, cảm khái vạn phần: "Phụ thân con vui lắm."

Ta và mẫu thân nhìn nhau một cái, biết phụ thân nói câu phụ thân này không phải là mình, mà là Trương tể tướng dưới cửu tuyền.

Tiệc ăn mừng của Trương Minh Hi được tổ chức náo nhiệt, không chỉ cả Triệu gia thôn sôi sục, ngay cả những người ở các thôn lân cận cũng dẫn con cái đến góp vui.

Từng đợt từng đợt trẻ con sờ soạng khắp người Trương Minh Hi, như thể chỉ cần sờ được Trương Minh Hi, là có thể lây được vận khí của hắn, trở thành thần đồng nổi danh Quỳnh Châu phủ tiếp theo.

Trương Minh Hi không thích tiếp xúc với người khác, ngày thường ngoài ta ra, những người khác hễ muốn chạm vào hắn, hắn đều sẽ tránh xa.

Nhưng hương thân quá nhiệt tình, hắn chỉ có thể gắng gượng chịu đựng sự thân thiết của hương thân hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng thật sự không thể nhịn được nữa, ném ánh mắt cầu cứu về phía ta.

Ta phì cười thành tiếng, xuyên qua đám đông trùng trùng điệp điệp, nắm lấy tay Trương Minh Hi không ngoảnh đầu lại mà chạy.

Không biết chạy bao lâu, cuối cùng cũng cách ly được tiếng ồn ào ở nhà, ngẩng đầu nhìn, chúng ta đã đứng ở bờ biển quen thuộc.

Dưới ánh trăng dịu dàng, trên chiếc áo dài màu trắng gạo của Trương Minh Hi in mấy dấu tay màu đen nổi bật, không biết bị những đứa trẻ nào chưa rửa tay sờ loạn lên.

Ta lấy ra chiếc khăn tay, nhúng nước, từng chút từng chút cẩn thận lau đi vết bẩn đen trên quần áo cho hắn, mím môi nói:

"Trương Minh Hi, huynh phải mãi mãi nhớ kỹ ước mơ của mình."

Tuổi trẻ đắc chí vốn là con d.a.o hai lưỡi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com