Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 20



Không nghi ngờ gì, phụ thân và Trương Minh Hi đều đã nhìn thấy hy vọng ở đại hoàng tử.

Trải qua mười mấy năm nơm nớp lo sợ, Đại hoàng tử sớm đã có bản năng sợ hãi với vị phụ hoàng tâm tính khó lường kia của mình. Do dự một hồi, cuối cùng vẫn quyết định để Trương Minh Hi cùng vào cung hộ tống.

Trương Minh Hi không từ chối.

Khi hai người đến điện Cần Chính, cửa đại điện đã mở rộng.

Hoàng đế tựa lưng lười nhác bên cửa sổ trên giường, đang ra lệnh cho cung nhân tất bật dựng lên mấy bức bình phong gỗ trắc vàng khảm chỉ ngay trước mặt mình.

Bộ bình phong này rất lớn, có tới bốn tấm, mỗi tấm đều dùng kỹ thuật thêu kè tinh xảo, kể lại những điển tích cổ xưa khác nhau, giống hệ bộ bình phong Trương Lăng Chi tặng hắn năm xưa.

Nghe nói gần đây, mỗi khi hoàng đế gặp ác mộng, hắn thường bật dậy gọi tên “tiên sinh” trong hoảng loạn.

Nhưng lúc tỉnh táo lại, hắn lại giận dữ mắng mỏ lung tung, tuyệt không chịu thừa nhận mình từng gọi như thế.

Một tháng trước, không hề báo trước, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ, hạ lệnh đánh c.h.ế.t tổng quản nội thị từng vu cáo Trương Lăng Chi.

Đế vương nổi giận, m//áu đổ thành sông.

Chỉ trong chớp mắt, dòng nội thị vốn được sủng ái mười mấy năm tan thành mây khói. Bao kẻ liên quan bị xử tội, ch//ết thảm vô số, nói là “m//áu chảy thành sông” cũng không ngoa.

Phụ thân đặc biệt xem xét danh sách những kẻ bị xử lý, phát hiện phần lớn đều từng vu nhục Trương Lăng Chi, hoặc hãm hại người nhà họ Trương.

Ta cười khẽ, tiếng cười đầy châm biếm:

“Hoàng thượng đây là… lương tâm đột nhiên sống dậy, nhớ ra ân tình của Trương Thủ phụ năm xưa rồi sao?”

Ánh mắt phụ thân trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xăm, nơi đám mây xám đang trôi lững lờ, khóe môi hé một nụ cười phức tạp khiến ta không sao đoán nổi:

“Người sắp chết, lời nói thường thiện. Hoàng thượng… ngày tàn không còn bao xa rồi.”

Lời này, thực sự phạm thượng. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy hoàng đế lúc ấy, ta mới hiểu phụ thân nói không sai chút nào.

Hoàng đế ho khan từng trận, mãi đến khi bình tĩnh trở lại, ánh mắt trống rỗng mới dần dần có tiêu cự, rồi cuối cùng dừng lại trên bức bình phong trước mặt.

Tựa như cánh cửa ký ức đột nhiên bật mở, ánh mắt hắn lập tức bừng sáng. Hắn gắng sức chống người đứng dậy từ giường, muốn đến gần xem cho rõ.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nhưng càng đến gần, hắn lại càng không vui.

Ánh mắt hắn dừng lại ở một chỗ, biểu cảm vừa nãy còn mang theo hoài niệm, thoắt cái đã bừng lên lửa giận:

“Quả vải này — không phải thế này!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng đế vốn nổi tiếng tính khí thất thường, một khi nổi giận thì ai cũng khó sống.

Tổng quản nội vụ đầu bạc trắng vội vàng quỳ rạp xuống đất, run rẩy bẩm báo:

“Hoàng thượng, nô tài đã hỏi kỹ các tú nương năm xưa từng thêu bình phong, xác nhận bộ bình phong Trương Thủ phụ tặng và bộ này thật sự giống hệt nhau...”

Cung nữ trong cung làm việc ngày đêm, không được bao lâu thì mắt kém, thường xuyên phải thay mới. Tổng quản có thể tìm lại tú nương từng thêu bình phong năm đó, cũng đã tốn không ít công sức.

Nhưng rốt cuộc vẫn không đúng như hoàng đế muốn.

“Không thể nào! Rõ ràng không phải như vậy!”

Hoàng đế giơ bàn tay có phần khô cứng lên, hết lần này đến lần khác vuốt ve quả vải màu hồng phấn ở chính giữa bình phong, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải như vậy! Chắc chắn đám cẩu nô tài kia lừa trẫm, đi lôi hết đám cẩu nô tài dám qua loa với trẫm ra đánh cho trẫm!"

Gần đây, Hoàng thượng càng trở nên thất thường, mỗi ngày đều có vô số người bị lôi ra đánh, mùi m//áu tanh trước cửa điện Cần Chính hầu như chưa từng tan.

Các thị vệ đã quen với việc này, xông lên áp giải tổng quản thái giám ra ngoài, không ai quan tâm hắn có bị oan hay không.

Bên ngoài điện nhanh chóng vang lên tiếng bốp bốp.

Hoàng đế không hề nguôi giận vì kẻ chủ sự bị trừng phạt, ngược lại, vẻ mặt của hắn càng thêm đau buồn, bàn tay chạm vào bình phong rũ xuống thất thần, miệng khẽ lẩm bẩm: "Tiên sinh, người sẽ không bao giờ tha thứ cho trẫm, đúng không?"

Những kỷ niệm đẹp đẽ và khát vọng năm xưa đã tan biến không dấu vết trong sự bào mòn của thời gian.

Dù sau này có nỗ lực bù đắp đến đâu, cuối cùng cũng không thể trở lại dáng vẻ ban đầu.

"Phụ hoàng nói đúng, Trương thủ phụ chắc chắn sẽ không bao giờ tha thứ cho người!"

Vì sự thờ ơ và đàn áp của Hoàng thượng trong nhiều năm, đại hoàng tử vốn nhút nhát, trước mặt Hoàng thượng càng không dám thở mạnh, nhưng giờ phút này, lại không thể nhịn được nữa.

Có lẽ chịu ảnh hưởng của vị ngự sử già đã liều c.h.ế.t can gián Hoàng thượng, ý chí của đại hoàng tử đã mạnh mẽ hơn lúc nào không hay.

Không màng đến ánh mắt ra hiệu của Trương Minh Hi, cậu thậm chí hất tay Trương Minh Hi đang cản mình ra, cứ thế bất chấp tôn ti, không thể nhịn được nữa mà từ ngoài điện xông thẳng đến trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng đế tuy tuổi không quá lớn, nhưng thực sự đã già rồi.

Giờ đây, hắn ngồi bệt xuống đất một cách thất thần, như thể ông trời đang gióng lên hồi chuông báo tử cho Đại Chu quốc đầy rẫy vết thương.

Đại hoàng tử đứng trước mặt hắn, nhìn xuống hắn từ trên cao, lại như ánh bình minh buổi sớm xé tan màn sương mù dày đặc, mang đến hy vọng mới.

Tuy vai cậu chưa đủ rộng, dáng người chưa đủ cao lớn, nhưng chỉ cần có quyết tâm, sẽ có vô số người đứng bên cạnh cậu, bảo vệ cậu.

Có lẽ chưa từng thấy con trai mình có khí phách như vậy, lão Hoàng thượng không những không nổi giận mà còn lộ ra một nụ cười.

"Đúng vậy, ta đã làm quá nhiều chuyện sai trái, tiên sinh sẽ không bao giờ tha thứ cho ta."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com