Trăng Sáng Lại Chiếu Rọi Giang Lăng

Chương 21



"Trương Thủ phụ không tha thứ cho người tuyệt đối không phải vì người đập vỡ bình phong mà ông ấy tặng, đối xử tàn nhẫn với gia đình ông ấy, mà là vì người đã hủy hoại cơ nghiệp triều chính mà ông ấy vất vả gây dựng bằng nửa cuộc đời!"

Người nhẫn nhịn quá lâu, một khi có dũng khí nói ra những lời trong lòng, thì phải nói hết một lượt mới được.

Đại hoàng tử hít sâu một hơi, các đốt ngón tay nắm chặt đến trắng bệch vô thức thả lỏng ra, cắn môi tiếp tục nói: "Từ khi người lên ngôi, mỗi ngày chỉ lo hưởng lạc, chuyên quyền độc đoán, không nhớ đến triều đình, không nhớ đến bách tính, Đại Chu ngày nay đâu còn chút nào dáng vẻ mà Trương thủ phụ mong muốn, người không xứng làm học trò của ông ấy, càng không xứng nhắc đến tên ông ấy!"

"..."

Không biết là bị tiếng tố cáo xé lòng của đại hoàng tử làm cho chấn động, hay là qua những lời này mà hồi tưởng lại những kỷ niệm khi Trương Lăng Chi còn tại vị, Hoàng thượng chỉ im lặng.

Không biết im lặng bao lâu, ánh mắt của hắn chợt rơi vào Trương Minh Hi đang đứng ở cửa điện.

Ánh bình minh từ từ lên cao, từng chút một chiếu lên người Trương Minh Hi, như thể dát lên người hắn một lớp ánh vàng.

Phụ thân luôn nói Trương Minh Hi rất giống Trương Lăng Chi, dù cách xa hơn chục mét cũng biết là con của ai.

Hoàng đế trước đây cũng đã gặp Trương Minh Hi, nhưng chưa từng nghi ngờ.

Nhưng giờ phút này, hắn chợt nhận ra điều gì đó, run rẩy chống tay đứng dậy từ nền gạch lạnh lẽo: "Tiên sinh... Tiên sinh..."

Khoảng cách từ ghế đến cửa tẩm điện không xa, nhưng cuối cùng Hoàng thượng vẫn không thể đến bên Trương Minh Hi.

Thân thể hắn lại ngã xuống.

Hoàng đế gạt tay đại hoàng tử muốn đỡ mình ra, chỉ là ánh mắt chăm chú nhìn Trương Minh Hi.

Đó là một loại ánh mắt trút bỏ gánh nặng.

Một lúc lâu, hai hàng nước mắt trong veo lăn dài trên đôi mắt đục ngầu của Hoàng thượng, miệng lẩm bẩm như có như không.

"Là trẫm sai rồi, đến Diêm Vương điện, trẫm sẽ đích thân xin lỗi tiên sinh..."

Ba ngày sau, Hoàng thượng bệnh nặng nguy kịch, chống đỡ thân thể hấp hối đích thân viết xuống tội kỷ chiếu.

Trong tội kỷ chiếu, hắn kiểm điểm sâu sắc những sai lầm của mình trong những năm tháng lên nắm quyền, thừa nhận có lỗi với thiên hạ, có lỗi với muôn dân.

Đương nhiên, đây không phải là điều quan trọng nhất.

Điều quan trọng nhất là hắn đích thân minh oan cho cố Thủ phụ Trương Lăng Chi, khẳng định những gì Trương Lăng Chi đã dốc hết tâm sức làm cho Hoàng thượng, cho triều đình trong nhiều năm, tuyên cáo thiên hạ truy tặng thụy hiệu Văn Chính, phối hưởng Thái Miếu.

Vì hài cốt của Trương Lăng Chi và gia đình ông đã không còn, chỉ có thể xây dựng vài ngôi mộ chiêu hồn chính thức chuyển vào tổ phần, lập từ đường cho Trương Lăng Chi ở quê nhà Giang Lăng, hưởng vạn thế hương khói.

Cũng vào ngày này, Triệu Minh Hi đã ẩn danh nhiều năm chính thức đổi lại tên thật là Trương Minh Hi.

Trương Minh Hi mặc bộ quan phục chính nhất phẩm màu đỏ thẫm giống hệt phụ thân mình năm xưa, một lần nữa bước vào Trương gia cựu để đã cách xa hơn mười năm, đích thân thắp hương cho tổ mẫu, song thân, tỷ tỷ đã c.h.ế.t thảm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

*Thê thỉ* của ca ca ta năm xưa chỉ được chôn cất vội vàng, cũng chính thức được chuyển về tổ phần Triệu gia, không còn là cô hồn dã quỷ phiêu bạt bên ngoài.

Năm tháng trôi qua, ca ca chỉ còn lại là bộ xương trắng.

Trương Minh Hi cẩn thận nâng xương cốt vào quan tài, toàn bộ quá trình đều tự mình làm, tuyệt đối không giao cho bất kỳ ai.

Sau khi an táng, hắn ngồi trước mộ lặng lẽ rất lâu. Phụ thân muốn nói gì đó, nhưng bị ta dùng ánh mắt ngăn lại.

Những năm này, Trương Minh Hi tuy không nói gì, nhưng mỗi giây mỗi phút đều nhớ đến ca ca.

Vì nỗi nhớ này, hắn nghiêm khắc yêu cầu bản thân dù học hành vất vả đến đâu cũng không quên tu luyện võ công binh pháp.

Vì nỗi nhớ này, hắn trở nên thanh lãnh nội liễm, tu tâm dưỡng tính.

Hắn vô thức sống thành dáng vẻ của ca ca, càng hy vọng có một ngày có thể thay ca ca thực hiện nguyện vọng chinh chiến sa trường bách chiến bách thắng.

Nhớ ngày đó trước khi chết, ca ca hấp hối dặn dò bên tai Trương Minh Hi.

"Phải sống thật tốt, thay ta nhìn Đại Chu triều quốc thái dân an."

Trương Minh Hi đã đồng ý, cũng đã làm được.

Hơn mười năm dốc hết tâm sức nhẫn nhịn chu toàn, thân thể của cha ta cũng suy yếu dần, chẳng qua là dựa vào một hơi tâm khí chống đỡ mà thôi.

Giờ đây đã thành công minh oan cho Trương Lăng Chi, hơi thở trong lòng ông đã hoàn toàn trút xuống, lại ngã bệnh không dậy nổi, ngay cả việc đích thân đến Trương phủ thắp cho lão hữu một nén hương cũng không thể.

Thấy ta bên giường không ngừng rơi lệ, cha nhếch môi lộ ra một nụ cười khó khăn.

"Yên tâm đi, lão già đó sẽ không trách ta đâu, ta đã gả con gái bảo bối nhất của mình đến nhà họ rồi, hắn còn muốn gì nữa?"

"Người cứ mạnh miệng đi!"

Ta phì cười, lườm phụ thân một cái không khách khí, "Không biết ai bệnh đến hồ đồ còn tự lẩm bẩm, nói tóc mình bạc hết rồi, không biết trăm năm sau phụ thân còn nhận ra cha không?"

Từ khi kết hôn với Trương Minh Hi, chúng ta đã ngầm dùng cách gọi cha và phụ thân để phân biệt hai vị lão hữu năm xưa.

Quân mai tuyền hạ nê tiêu cốt, ngã ký nhân gian tuyết mãn đầu.

(Thế Giới Tiểu Thuyết tạm dịch: Người vùi nơi suối vàng, xương tan trong bùn đất, Ta sống chốn nhân gian, tuyết đã phủ đầu.)

Đây vốn là sự tiếc nuối lớn nhất trên đời.

Nhưng đối với cha và phụ thân, hai người già kỳ quặc này, lại là một loại viên mãn khác.

Vốn là hai người có tính cách hoàn toàn khác nhau, cả đời này ngoài việc ghét bỏ lẫn nhau, tuyệt đối không có cách chung sống thứ hai phù hợp với họ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com