Lục Viễn Chu bắt đầu chuẩn bị màn cầu hôn lại một lần nữa.
Lần này, anh không lén giấu tôi để âm thầm sắp xếp.
Mọi quy trình đều do cả hai chúng tôi cùng nhau bàn bạc.
Trước kia tôi rất sợ hãi chuyện kết hôn.
Nhưng nếu người bên cạnh là Lục Viễn Chu, dường như nó không còn đáng sợ như vậy nữa.
Trong quá trình chuẩn bị, Tô Quỳnh Khiết – người đã lâu không xuất hiện – lại quay về.
Như một nhân vật NPC trong trò chơi, mỗi khi tôi và anh đang hạnh phúc nhất thì cô ta lại đúng giờ đúng lúc xuất hiện, chỉ để thốt ra câu:
“À, là ta đây ~“
Cô ta vẫn nghĩ lần này tôi sẽ tự ti đến mức bỏ đi như trước.
Nhưng tôi chỉ khẽ lắc đầu, nhìn màn độc diễn của cô ta như đang xem một trò hề.
Lục Viễn Chu không hề nể nang nữa.
Trước mặt tất cả mọi người, anh làm rõ mọi chuyện, dứt khoát thanh minh mối quan hệ với cô ta.
Vì những hành động quá đáng của Tô Quỳnh Khiết, anh còn tuyên bố chấm dứt toàn bộ hợp tác thương mại với nhà họ Tô.
Nghe đến đó, cô ta mới thực sự hoảng loạn, mất hết vẻ đoan trang ngày thường.
“A Chu, anh thật sự không màng đến tình bạn bao năm của chúng ta sao?”
“Ở đây, có ai không lớn lên cùng tôi?
Cùng lớn lên đâu phải là tấm kim bài miễn chếc.
Hơn nữa, nếu cô thật sự quý trọng tình bạn, cô đã không hết lần này đến lần khác tổn thương người tôi yêu.”
“Vậy bao năm qua, anh chưa từng thích tôi dù chỉ một chút sao?”
“Chưa từng. Từ đầu đến cuối, tôi chỉ yêu A Nguyệt.”
Tô Quỳnh Khiết bật khóc đến mức lớp trang điểm nhòe nhoẹt, cuối cùng bị bảo vệ mời ra khỏi hiện trường cầu hôn.
29
Buổi cầu hôn diễn ra thuận lợi.
Những người anh em thân thiết của Lục Viễn Chu cứ đứng cạnh cổ vũ .
Trêu ghẹo khiến bầu không khí càng thêm náo nhiệt, làm tôi vốn không hồi hộp cũng bắt đầu tim đập loạn.
Anh quỳ một gối xuống, lấy ra chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này, bốn năm trước anh đã chuẩn bị sẵn, nhưng sau đó vẫn luôn treo bên cổ.
Giờ đây, cuối cùng nó được đeo lên tay tôi.
Tôi biết, ngay lúc này anh cũng căng thẳng không kém.
Đôi tay anh run lên, thử mấy lần mới đeo được nhẫn vào ngón tay tôi.
Tôi nắm chặt tay anh, lòng ngập tràn cảm xúc.
Khi chiếc nhẫn yên vị, Lục Viễn Chu xúc động ôm chầm lấy tôi.
Những cánh hoa tươi rơi xuống xung quanh.
Nước mắt anh rơi, giọng khàn khàn:
“A Nguyệt, anh yêu em.”
Tôi đáp lại:
“Em cũng yêu anh.”
May mắn thay, thời gian dài đằng đẵng, chúng tôi vẫn không bỏ lỡ nhau thêm lần nào nữa.
(Hết)