Trăng Sáng Trong Mắt Anh

Chương 9



“Chỉ vì chuyện đó mà ông có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến thế sao?”

“Con mụ ấy dám giấu tôi, không cho tôi biết con gái mình ở đâu.

Con đàn bà thối tha, đáng bị dạy dỗ một trận.

Tôi chỉ đánh mấy cái, để nó nhớ đời thôi.

Lão đây nuôi con khổ sở từng ấy năm, chẳng phải để nó hiếu kính tôi sao?

Nếu không phải con mụ ấy quỳ xuống xin tôi, lão đã sớm đến trường của nó làm ầm lên rồi.

Để xem nhà trường có hủy bằng tốt nghiệp của nó không, xem nó còn dám trốn tránh bố ruột nữa không!”

Nếu không có chị cảnh sát ngăn tôi lại, tôi chắc chắn đã lao vào liều chếc với con thú đó.

Hắn vì tội cố ý giếc người bị kết án t/ử h/ì/n/h.

Công lý không vắng mặt, nhưng mẹ tôi sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa.

Tôi trở thành một kẻ không còn người thân trên đời.

Bao năm vật lộn, tôi chẳng còn tìm được ý nghĩa để tiếp tục.

Tôi khóc đến nức nở, không thể kiềm lại được.

Lục Viễn Chu ôm chặt tôi, giọng cũng nghẹn ngào:

“A Nguyệt, em vẫn còn có anh.

Thời gian của dì đã dừng lại, nhưng tình yêu dì dành cho em thì chưa bao giờ mất đi.

Thấy em sống tiếp, hạnh phúc hơn, linh hồn dì trên trời nhất định sẽ vui lòng.”

“Ừm…”

26

Lục Viễn Chu kể rằng anh thật sự xác định mình thích tôi là vào mùa hè năm tôi học lớp 12.

Hôm đó anh đến trung tâm thương mại mua đồ, tình cờ bắt gặp tôi mặc bộ đồ thú bông, ra sức biểu diễn và phát tờ rơi.

Nhiệt huyết và bướng bỉnh, như một cây xương rồng mọc trên vùng đất hoang, cắm sâu vào tim anh, nhanh chóng bén rễ nảy mầm.

Trái tim bao lâu đã ngủ yên của anh bỗng có những nhịp đập khác lạ.

Anh đứng đó, lặng lẽ nhìn tôi thật lâu, thậm chí còn ngốc nghếch cười theo tôi, cho đến khi tôi tan ca mới rời đi.

“Lục Viễn Chu, thì ra anh thầm thích em lâu như vậy rồi à?”

“Ừ, anh luôn để ý đến em.

Nghe nói em không có ý định yêu đương, anh cũng không dám đường đột làm phiền.

Mãi đến năm hai đại học của em, anh vốn không định về trường dự lễ kỷ niệm.

Nhưng vô tình thấy danh sách tiết mục, thấy tên em là MC, anh nghĩ có thể gặp được em, nên mới đồng ý.”

“Rồi khi em chủ động đến tìm anh, anh phấn khích đến mất ngủ cả đêm.

Anh chưa từng nghĩ dùng tiền để đổi lấy thứ gì, chỉ nghĩ rằng số tiền ấy có thể giúp em, như vậy thật tốt.”

“Không ngờ sau đó em lại đến tìm anh, còn liều lĩnh hôn anh.

Anh tưởng đó là dấu hiệu em thích anh, muốn ở bên anh, nên mới có tất cả những chuyện sau này.

Em chưa từng là chim hoàng yến, mà từ đầu đến cuối đều là người anh yêu.”

Nghe những lời anh giải thích, tôi ấm ức mím môi, kể lại toàn bộ những lời bạn bè anh từng nói xấu tôi.

“Xin lỗi, anh không ngờ bọn họ lại bịa chuyện sau lưng. Là lỗi của anh đã không xử lý tốt, để em bị tổn thương.”

Những người đó phần lớn chỉ là mối quan hệ làm ăn, nhiều năm nay Lục Viễn Chu đã cắt đứt liên lạc với họ.

Tôi cũng hiểu, những lời đó không thể đại diện cho anh, nên không còn để bụng.

Điều khiến tôi để tâm nhất là Tô Quỳnh Khiết, người đã thừa nhận mình là “Bạch Nguyệt Quang” của anh.

27

“Toàn là cô ta nói bậy.

Hai nhà từng hợp tác làm ăn, ông nội cũng từng muốn tác hợp cho hai chúng tôi .

Nhưng anh đã nói rõ mình có người trong lòng, thẳng thừng từ chối.

Sau khi cô ta ra nước ngoài, chúng tôi gần như không liên lạc nữa.

Ngày cô ta về nước, anh nói dối em tăng ca không phải để ăn tối với cô ta.

Anh thậm chí không biết cô ta đã trở về.

Chỉ là sinh nhật em sắp đến, anh muốn giấu em đi chọn một món trang sức thật đẹp làm quà.

Không ngờ lại gặp Tô Quỳnh Khiết ở đó, cô ta nhiệt tình giúp anh chọn dây chuyền, còn nói chắc chắn bạn gái anh sẽ thích.

Anh nghĩ con gái sẽ hiểu con gái hơn, món quà này chắc chắn em sẽ không chê là quá sặc sỡ nữa.

Để cảm ơn, anh mới mời cô ta một bữa.”

Nói xong, Lục Viễn Chu dụi đầu vào vai tôi, giọng tràn đầy ấm ức:

“Xin lỗi, anh không biết cô ta sẽ lợi dụng chuyện này để tung tin đồn khiến em hiểu lầm.

Là anh không tốt. A Nguyệt, xin em tha thứ, cho anh một cơ hội nữa. Chúng ta làm hòa nhé?”

Nghe xong tất cả lời giải thích, tôi đã sớm mềm lòng tha thứ.

Nhưng trước khi anh kịp hôn tôi, tôi đưa tay chặn lại.

“Làm hòa thì được, nhưng phải có điều kiện.”

Anh vội vàng:

“Điều kiện gì?”

“Trên giường, anh phải nghe lời em.”

“Được, anh nghe em hết.”

“Lục Viễn Chu, anh làm gì vậy? Thả em xuống!”

“Anh phải dùng hành động thực tế để chứng minh cho vợ biết anh ngoan ngoãn thế nào trên giường chứ.”

Tên đại l/ừ/a đ/ả/o.

Cái cần nghe thì không nghe, cái không cần nghe lại nghe răm rắp.

Hôm sau, tôi xoa thắt lưng đau nhức, suýt không xuống nổi giường.

Còn thủ phạm thì nằm cạnh, cười vô tội như chưa làm gì cả.

“Lục Viễn Chu!”

Tôi đúng là tin nhầm người mà!