Trăng Sáng Trong Mắt Anh

Chương 2



Chu Di ghé sát về phía tôi, nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu Nguyệt, vừa nãy cậu không sao chứ?”

“Hả? Không sao mà, mình có thể làm sao được cơ chứ?”

“Vậy mình yên tâm rồi. Mình còn tưởng cậu bị Lục tổng mắng, sẽ buồn lắm cơ.”

“Mình không buồn.”

Tôi nào có tâm trí để mà buồn bã.

Trong đầu tôi chỉ quanh quẩn ánh mắt chất chứa hàm ý sâu xa mà Lục Viễn Chu để lại trước khi rời đi.

“Thật ra cậu cũng đừng quá để ý lời anh ta nói, nghe nói tính tình Lục tổng vốn dĩ là vậy, sớm nắng chiều mưa lắm.”

“Ừ.”

Tôi đáp lấy lệ, đầu óc lơ đãng không tập trung.

Chu Di tiếp tục tám chuyện:

“Nghe nói hôm trước ngày cầu hôn, cô bạn gái mà Lục Viễn Chu thích suốt nhiều năm, khó khăn lắm mới theo đuổi được, lại bỏ chạy.

Thế nên mấy năm nay tính khí anh ấy mới luôn thất thường.”

Nói xong, Chu Di khẽ lắc đầu, giọng có chút tiếc nuối.

“Không ngờ thật sự có người phụ nữ dám từ chối Lục Viễn Chu.

Tình yêu của giới nhà giàu, mình thật sự không hiểu nổi.”

Tôi nhanh chóng bắt được thông tin mấu chốt trong lời cô ấy.

“Cậu nói bạn gái anh ấy bỏ đi ngay trước hôm cầu hôn?”

“Đúng vậy, mình có một người bạn học đại học đang làm ở tổng bộ Lục Thị, chuyện này ai cũng biết cả.

Nghe nói sau khi bị bỏ rơi, Lục Viễn Chu thay đổi hoàn toàn, trở nên lạnh lùng xa cách, chính là như bây giờ đấy.”

Chu Di vừa nói vừa diễn tả sinh động, thậm chí còn cố tình nghiêm mặt bắt chước dáng vẻ của Lục Viễn Chu.

Nhưng tâm trí tôi đã trôi đi nơi khác.

Thì ra ngay trước hôm anh cầu hôn, không chỉ tôi – “chim hoàng yến” thay thế – đã rời bỏ anh .

Mà cả Bạch Nguyệt Quang Tô Quỳnh Khiết, người anh khó khăn lắm mới đợi được trở về nước, cũng một lần nữa bỏ rơi anh.

Không trách được vừa nãy ánh mắt anh nhìn tôi lại có phần khác lạ.

Là do thông qua tôi, anh chợt nhớ đến Bạch Nguyệt Quang của mình sao?

Hay là nhớ về đoạn ký ức cay đắng bị người bỏ rơi năm xưa?

Nghĩ đến đây, tôi bất giác lại thấy hơi thương hại Lục Viễn Chu.

5

Tan làm, bên ngoài bỗng đổ mưa lớn.

Hôm nay ra khỏi nhà tôi lại quên không xem dự báo thời tiết.

Tôi đang phân vân không biết nên đợi mưa tạnh hay gọi xe về nhà.

Trương Triết vừa lúc từ phía sau vỗ vai tôi.

“Về nhà à? Đúng lúc tôi tiện đường, để tôi đưa cậu về.”

“Vậy làm phiền cậu rồi, cảm ơn nhé.”

Chúng tôi là bạn bè nhiều năm, tôi cũng không khách sáo, lên xe ngồi cùng cậu ấy.

Có lẽ vì bãi đỗ xe ngầm hơi tối, tôi bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh lướt qua lưng .

Như thể có đôi mắt nào đó đang dõi theo mình trong bóng đêm.

Trương Triết hỏi:

“Sao thế?”

“Không có gì, chắc do trời mưa nên hơi lạnh thôi.”

Nghe vậy, cậu ấy liền cởi áo khoác đặt lên vai tôi.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Tôi khẽ từ chối.

Trên gương mặt Trương Triết thoáng hiện nét hụt hẫng, nhưng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường.

Trên đường đi, cậu ấy trò chuyện với tôi lơ đễnh, lúc có lúc không.

Bất chợt, ánh mắt nghi hoặc liếc về gương chiếu hậu.

“Hình như có xe nào đang bám theo chúng ta. Bình Nguyệt, cậu nhìn thử xem.”

Tôi nghiêng người nhìn ra gương bên ghế phụ.

Giờ cao điểm tan làm, xe cộ nối đuôi nhau san sát.

Nước mưa phủ mờ tầm nhìn.

Không có gì bất thường.

Tôi lắc đầu:

“Không thấy mà.”

“Vậy chắc là tôi hoa mắt thôi.”

Một lúc sau, như chợt nhớ ra điều gì đó, Trương Triết liếc sang tôi, rồi mới hỏi:

“Bình Nguyệt, trước đây cậu từng quen biết Lục Viễn Chu sao?”

6

“Hả? Sao cậu lại hỏi vậy?”

“Hôm nay ở công ty, Lục Viễn Chu đặc biệt hỏi thăm về cậu. Hai người từng quen biết à?”

Thì ra Lục Viễn Chu đã sớm biết tôi đang làm việc ở đây.

Tôi vội vàng lắc đầu:

“Không quen. Có lẽ Lục tổng nhầm với người trùng tên với tôi nên mới hỏi nhiều như vậy.”

Khoảng thời gian giữa tôi và Lục Viễn Chu chẳng mấy vẻ vang, tôi không muốn nhắc lại chút nào.

Trương Triết không gặng hỏi thêm, chỉ hơi cúi mắt nói:

“Ồ, vậy chắc là tôi nghĩ nhiều rồi.”

Xe dừng lại ở cổng khu chung cư.

Hôm nay tôi quên mang thẻ ra vào, xe ngoài không vào được.

Tôi quay sang nói với Trương Triết:

“Được rồi, cậu đưa tôi đến đây là được. Tôi tự đi bộ vào. Cảm ơn cậu đã đưa tôi về.”

Vừa định mở cửa bước xuống, cậu ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay tôi.

“Sao vậy?”

Lòng bàn tay truyền đến hơi nóng bỏng rẫy.

Trương Triết như bị điện giật, vội buông tay.

“Bên ngoài vẫn mưa, mà trên xe tôi không có ô.

Cậu tạm khoác áo khoác của tôi để tránh mưa đi.”

Tôi nhìn ra ngoài.

Mưa đã nhỏ hẳn, chỉ còn lất phất.

Vừa định từ chối, Trương Triết đã giả vờ giận dỗi:

“Bình Nguyệt, chúng ta quen biết bao năm rồi, cậu vẫn coi tôi là người ngoài sao?”

“Ôi trời, không phải. Cậu như anh trai tôi vậy, tôi đâu có khách sáo với cậu.”

Nghe câu này, sắc mặt Trương Triết thoáng thay đổi, bàn tay cầm vô lăng siết chặt từng chút một.

Tôi nói:

“Áo khoác để tôi giặt sạch rồi trả lại cho cậu nhé. Cậu về cẩn thận. Tạm biệt.”

Cậu ấy không nói thêm gì.

Tôi khoác áo bước vào màn mưa.