Trăng Sáng Trong Mắt Anh

Chương 3



Về đến nhà, tóc tôi vẫn còn ướt.

Tôi vứt áo khoác của Trương Triết vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm tắm rửa.

Nhiệt độ cơ thể thay đổi đột ngột giữa lạnh và nóng khiến tôi bắt đầu khó chịu.

Đêm hôm đó, tôi phát sốt.

Đặt tay lên trán, tôi cảm nhận được nhiệt độ nóng ran, chắc chắn là sốt cao.

Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích.

Tôi cũng chẳng còn sức để đến bệnh viện.

Cố gắng tỉnh táo đặt mua thuốc hạ sốt qua ứng dụng.

Sau đó gửi tin nhắn cho Trương Triết báo mai tôi xin nghỉ một ngày vì bệnh.

Vừa nhấn gửi xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi nghĩ đồ ăn đặt ngoài đã đến nhanh vậy sao.

Nhưng khi mở cửa, tôi sững sờ nhìn người trước mắt vài giây, cảm thấy mình sốt đến lú lẫn rồi.

Sao lại nhìn shipper thành… Lục Viễn Chu được chứ?

“Sao mặt đỏ như vậy?”

Giọng điệu lạnh lùng chất vấn của anh ta nghe cũng giống hệt như thật.

Tôi mơ mơ hồ hồ, đầu óc chẳng kịp phản ứng anh đang nói gì.

Chỉ nhìn thấy đôi môi mỏng gợi cảm kia khẽ mấp máy.

Trời ạ, sao tôi lại muốn cắn một cái thế này?

Khoan đã… sao anh ta lại tự ý bước vào nhà tôi vậy?

Thật là vô lễ!

“Thả tôi xuống! Đồ lưu manh! Nếu anh không buông ra tôi báo cảnh sát đấy!”

Nhưng dù tôi phản kháng thế nào cũng không ngăn được Lục Viễn Chu bế tôi lên.

“Em đang sốt, phải đến bệnh viện.”

“Anh mới sốt ấy! Tôi không đi bệnh viện, không đi!”

Lục Viễn Chu bất lực trước sự cố chấp của tôi.

Anh bế tôi trở lại phòng ngủ, đặt tôi nằm xuống giường.

Rồi anh lấy khăn ướt đắp lên trán tôi, miệng lẩm bẩm trách móc:

“Rời khỏi tôi rồi, em chính là chăm sóc bản thân kiểu này sao?”

8

Tôi vừa hồi lại được chút sức lực, nhưng đầu óc vẫn mơ hồ, chưa đủ tỉnh táo.

Bản năng thôi thúc tôi đẩy anh ra.

“Anh tránh xa tôi ra, tôi không muốn nhìn thấy anh.

Anh không đi tìm Tô Quỳnh Khiết của mình mà cứ bám lấy tôi làm gì?”

Giữa chúng tôi, đã sớm kết thúc rồi.

Nhưng Lục Viễn Chu lại ôm tôi càng chặt hơn.

“Tôi tìm cô ấy làm gì?

Tôi chỉ muốn bám lấy em, bám lấy em cả đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa. Mãi mãi không buông.”

“Lục Viễn Chu, tôi ghét anh.”

Anh không giận, chỉ đưa tay khẽ cọ nhẹ lên chóp mũi tôi.

“Miệng nói ghét, lòng lại chẳng phải vậy.”

Thuốc hạ sốt tôi đặt mua cuối cùng cũng được giao đến.

Lục Viễn Chu để tôi nằm trong lòng mình, từng chút từng chút đút thuốc cho tôi uống.

Uống xong, cơn sốt dần dần hạ xuống.

Đến lúc này, đôi mày nhíu chặt của anh mới giãn ra.

Anh nắm lấy bàn tay tôi, đặt trong lòng bàn tay anh, khẽ xoa nhẹ.

“Bây giờ thì sao? Vẫn còn ghét Lục Viễn Chu à?”

“Vẫn ghét.”

“Tại sao lại ghét Lục Viễn Chu?”

Trong lòng tôi có quá nhiều ấm ức.

Như việc anh chỉ coi tôi là cái bóng thay thế cho Bạch Nguyệt Quang Tô Quỳnh Khiết của anh.

Như việc hôm Tô Quỳnh Khiết trở về nước, anh nói dối rằng bận việc công ty, nhưng thực ra là đi ăn tối cùng cô ta.

Như việc những người bạn của anh sau lưng luôn mỉa mai, đặt cược xem bao giờ tôi bị bỏ rơi.

Nhưng những ấm ức ấy, tôi không thể thốt ra câu nào.

Tôi biết mình chỉ là một “chim hoàng yến” anh nuôi dưỡng.

Tôi không có tư cách ghen tuông.

Không nên ôm quá nhiều ảo tưởng xa vời.

Càng không nên coi Lục Viễn Chu như bạn trai thật sự mà sinh lòng chiếm hữu.

Thế nhưng tôi lại chẳng thể khống chế được bản thân.

Cuối cùng, tôi bĩu môi, nói ra một lý do vừa đơn giản vừa thẳng thắn hơn:

“Anh ta trên giường chẳng bao giờ nghe lời tôi, bảo dừng mà cũng không dừng.”

Hại tôi ngày nào cũng đau lưng, ê ẩm cả người.

Lục Viễn Chu bật cười khẽ, nhưng vẫn dịu giọng đáp:

“Chỉ vì lý do đó mà em bỏ anh ta sao?”

“Ừ.”

“Vậy thì Lục Viễn Chu biết sai rồi, biết sai thật rồi.

Lần sau em bảo dừng anh nhất định sẽ dừng.

Tha thứ cho anh, được không?”

Thuốc phát huy tác dụng gây buồn ngủ.

Tôi dần chìm vào giấc mơ.

Trong mơ, tôi lại thấy Lục Viễn Chu.

Không phải là những khung cảnh xa lạ mơ hồ.

Mà là khoảng thời gian tôi chưa từng rời bỏ anh.

9

Năm hai đại học, tôi vô tình biết được cha mình lại ra ngoài đánh bạc, nợ một khoản lớn vượt xa khả năng của gia đình.

Ông ta thì tiêu dao tự tại, bỏ trốn không thấy bóng dáng.

Bọn chủ nợ mỗi ngày đều kéo đến nhà đòi tiền, thậm chí còn đập phá quầy bán đồ ăn sáng của mẹ tôi.

Hôm tôi về nhà, vừa hay chứng kiến cảnh tượng ấy.

Tôi đứng chắn trước mặt mẹ, cầm con d/a/o kề vào cổ mình, nói với bọn họ:

“Tôi là con gái của Hàn Kiến Nghiệp.

Các người cho tôi một tháng, tôi nhất định trả hết tiền.

Nhưng từ nay các người không được đến đây quấy rối nữa.

Nếu không, hôm nay tôi chếc ở đây, cá chếc lưới rách.

Các người vừa phải gánh một mạng người, vừa chẳng lấy được một xu.”

Cuối cùng, bọn họ đồng ý, để lại số điện thoại của tôi rồi rời đi.

Sau khi họ đi, đám người hiếu kỳ xem náo nhiệt cũng dần tản hết.

Tôi cúi xuống cùng mẹ dọn dẹp mớ hỗn độn dưới đất.

“Mẹ, mẹ ly hôn với ông ta đi.

Con đã trưởng thành rồi, có học bổng, những lúc không có tiết con có thể đi dạy thêm kiếm tiền.

Sau này con nhất định sẽ để mẹ sống thật tốt.”

Trước kia mẹ lo lắng tôi chưa đủ tuổi, sợ ảnh hưởng đến việc thi đại học.

Giờ thì những lý do ấy đều không còn.

Tôi không hiểu vì sao mẹ vẫn cố chấp như vậy.

Nhưng mẹ chỉ lắc đầu.

Những nếp nhăn nơi đuôi mắt hằn sâu theo năm tháng.

Đôi mắt từng xinh đẹp dịu dàng trong ký ức tuổi thơ của tôi, giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi và cam chịu.

“Tiểu Nguyệt, dù sao ông ấy cũng là bố con.”

“Tôi không có người bố như vậy.”

“Thực ra trước kia bố con đối xử với mẹ con mình rất tốt. Con không biết đâu, lúc con vừa chào đời, ông ấy vì…”

Tôi biết mẹ lại định kể những chuyện xa xưa ấy, cố dùng chút tốt đẹp ít ỏi trong quá khứ để ru ngủ chính mình và cả tôi.

Tôi không chịu nổi nữa, ném đồ trong tay xuống đất.

“Mẹ đã nói là chuyện trước kia, trước kia! Con người ta thay đổi rồi. Sao mẹ cứ cố chấp mãi vậy?”

Tôi khoác balo lên vai, bỏ đi khỏi nhà.

Trước khi bước ra cửa, tôi nói:

“Lần này con giúp trả hết số nợ này xong, từ nay sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.

Mọi thứ ở đây, không còn liên quan gì đến con nữa.”