Những lời tôi nói hôm đó rất nặng nề.
Thực ra, tôi chẳng mấy quan tâm đến cuộc sống chếc tiệt của ông ta.
Nhưng tôi không thể mặc kệ mẹ mình được.
Bọn chủ nợ nói cha tôi vay của họ ba trăm ngàn.
Tính cả lãi thì phải trả ba trăm năm mươi ngàn.
Nhưng nhìn thấy tôi chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi .
Chẳng may lại có người cha như thế, họ chịu nhượng bộ một chút, giảm lãi, chỉ cần ba trăm hai mươi ngàn là được.
Thế nhưng, với tôi mà nói, con số này vẫn là một khoản tiền khổng lồ, không khác gì trên trời rơi xuống.
Hai năm đại học, tôi ăn uống tằn tiện, liều mạng làm thêm, tích cóp mãi cũng chỉ được hơn năm vạn tệ.
Một tháng gom đủ ba mươi hai vạn, chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua.
Bọn chủ nợ dần mất kiên nhẫn.
Họ sợ tôi bỏ trốn, mỗi ngày gọi điện không dưới vài lần, hỏi tiền đã xoay được chưa.
Tôi bị dồn vào đường cùng, thậm chí nghĩ đến những cách cực đoan như bán m/á/u, bán thận…
Đúng lúc ấy, Lục Viễn Chu xuất hiện trong thế giới của tôi.
Anh lớn hơn tôi năm tuổi, lúc đó đã tốt nghiệp.
Chỉ là nhân dịp kỷ niệm thành lập trường, với tư cách là cựu sinh viên ưu tú, anh trở về làm diễn giả.
Hôm ấy, tôi là nữ MC của chương trình.
Trong hậu trường, bạn nam dẫn cùng chương trình với tôi nói:
“Nghe nói trường mình từng mời Lục học trưởng nhiều lần, anh ấy đều từ chối.
Không ngờ năm nay lại mời được. Không biết nhà trường đã dùng cách gì.”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe đến cái tên Lục Viễn Chu.
Nghe nói anh là thiếu gia nhà họ Lục, tài sản cá nhân lên tới hàng tỷ.
Xuất thân danh giá, năng lực xuất chúng, quan trọng nhất là đẹp trai khiến người ta phải ngoái nhìn.
Đến tận bây giờ vẫn là giấc mộng trong lòng nhiều nữ sinh của trường tôi.
Khoảng cách giữa người với người đúng là quá lớn.
Tôi nghĩ, cả đời này Lục Viễn Chu sẽ chẳng bao giờ hiểu cảm giác nơm nớp lo sợ vì ba mươi hai vạn là như thế nào.
Bạn nam kia lại nói tiếp:
“Nghe nói Lục học trưởng luôn độc thân, không biết kiểu con gái nào mới lọt vào mắt anh ấy.
Nhưng cũng có thể chỉ là ‘độc thân bề ngoài’ thôi.”
“‘Độc thân bề ngoài’ là gì?”
“Bọn nhà giàu ấy mà, thường thì ngoài mặt thanh sạch, thực tế lại nuôi vài ‘chim hoàng yến’ bên cạnh.
Một bên ham tiền, một bên ham sắc, chẳng cần chịu trách nhiệm, cũng không lo bị uy hiếp, dễ kiểm soát, nhẹ nhàng thoải mái.”
Câu tiếp theo cậu ta nói, tôi không nghe được gì cả.
Trong đầu chỉ văng vẳng mãi một câu: “Một bên ham tiền, một bên ham sắc.”
11
Sau lễ kỷ niệm trường, tôi lấy hết can đảm, gõ cửa phòng nghỉ nơi Lục Viễn Chu đang ở.
Người mở cửa cho tôi là trợ lý của anh.
Lục Viễn Chu đang ngồi trên sofa, chăm chú lướt điện thoại, chưa nhìn sang phía này.
Trợ lý thấy tôi, hơi bất ngờ:
“Cô tìm Lục…”
Chưa kịp nói xong, Lục Viễn Chu đã nhíu mày nhìn lên, giọng lộ vẻ không kiên nhẫn:
“Xin lỗi, đây là thời gian riêng tư của tôi, làm ơn đừng quấy…”
Nhưng khi ánh mắt anh chạm vào tôi, câu nói bỗng nghẹn lại giữa chừng.
Trong mắt anh thoáng lên một tia sáng khác thường.
Vốn dĩ tôi đã chẳng có mấy dũng khí, nghe anh nói “quấy rầy”, mặt tôi lập tức đỏ bừng, chân tay luống cuống.
“Xin lỗi, tôi… tôi đi ngay.”
“Đợi đã.”
Lục Viễn Chu bước nhanh đến chắn trước mặt tôi, giọng anh dịu xuống:
“Em tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Khoảng cách quá gần, tôi thậm chí có thể thấy hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt anh.
Tôi lắp bắp:
“Ờ… tôi… chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?”
“Được.”
12
Anh bảo trợ lý ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh hỏi:
“Được rồi, bây giờ có thể nói xem là chuyện gì chưa?”
Đối diện với đôi mắt trong trẻo ấy, tôi hít sâu một hơi, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo anh.
Sự thân mật đột ngột khiến Lục Viễn Chu sững người, nói năng lắp bắp:
“Em… tôi… cái đó…”
Nhưng anh không hề đẩy tôi ra.
Tôi nói, giọng run run:
“Lục học trưởng… anh có thể cho tôi làm chim hoàng yến của anh không?
Tôi nhất định sẽ rất ngoan ngoãn… Tôi chỉ cần hai mươi bảy vạn thôi.”
Không biết nên nói tiếp gì nữa, sự xấu hổ xâm chiếm khắp cơ thể, tôi buông anh ra, lí nhí:
“Xin lỗi… là tôi quá đường đột. Lục học trưởng, anh cứ coi như…”
“Em đang rất cần tiền sao?”
Tôi hít mũi, cố ngăn nước mắt đang trào ra, gật đầu:
“Ừm.”
Lục Viễn Chu không hỏi lý do, chỉ khẽ nói:
“Em cần số tiền đó khi nào?”
“Càng sớm càng tốt.”
“Được.”
Anh bảo trợ lý ghi lại số tài khoản của tôi.
Ngày hôm sau, tôi nhận được một khoản chuyển tiền năm mươi vạn vào thẻ.
Tôi không tin nổi, đếm đi đếm lại ba lần.
Rồi gửi tin nhắn cho anh:
“Tôi chỉ cần hai mươi bảy vạn thôi.”
“Không sao, phần còn lại em cứ giữ lấy.”