Trăng Sáng Trong Mắt Anh

Chương 5



Tôi cầm số tiền ấy trả sạch khoản nợ cờ bạc của cha mình.

Mẹ hỏi tôi tiền từ đâu ra, tôi nói dối rằng mượn của một người bạn giàu có.

Sau lưng bà, tôi sợ hãi bật khóc.

Số tiền lớn như vậy… chẳng lẽ cả đời này tôi đều phải trả giá vì nó sao?

Lục Viễn Chu không nhắc gì đến chuyện “chim hoàng yến”.

Anh bận bịu với công việc, hiếm khi tôi có cơ hội gặp mặt.

Ngược lại, trợ lý của anh khá hoạt bát, hay kể cho tôi nghe nhiều chuyện thú vị trước kia của Lục Viễn Chu.

Sau này, chuyện đó đến tai anh.

Anh hơi ghen, nói với tôi:

“Những chuyện thú vị đó, để chính chủ kể chẳng phải càng sinh động hơn sao?”

Tôi hiểu nhầm ý, tưởng rằng anh cảnh cáo tôi không nên xen quá sâu vào đời tư của mình.

Thế là từ đó, tôi không còn dám nhắc đến những chuyện ấy nữa.

Nhưng càng thấy anh không nhắc đến chuyện trả nợ, tảng đá trong lòng tôi càng nặng trĩu.

Như một sợi dây bị kéo căng hết mức, lúc nào cũng lo sợ ngày nó đứt phựt.

Cuối cùng, tôi quyết định không thể ngồi chờ số phận giáng xuống, phải chủ động ra tay trước, sớm giải thoát chính mình.

Cuối tuần, tôi hỏi trợ lý của anh địa chỉ nhà.

Rồi trang điểm kỹ lưỡng, mặc một chiếc váy trắng, trông càng thêm yếu đuối mong manh.

Tôi đứng trước cửa biệt thự nhà anh, chờ rất lâu, cho đến khi bầu trời dần tối sẫm.

Bên ngoài cuối cùng vang lên tiếng xe dừng lại.

Lục Viễn Chu trở về.

Thấy tôi, anh thoáng sững sờ:

“Sao em lại ở đây? Đợi lâu chưa? Tay có lạnh không? Sao không gọi điện cho tôi?”

Tôi không đáp lời, chỉ vòng tay ôm cổ anh, hôn lên môi anh.

14

Tôi chưa từng hôn ai, chỉ vụng về áp môi mình lên môi anh.

Cơ thể khẽ run, phơi bày tất cả sự bất an trong lòng tôi.

Lục Viễn Chu sững người một giây, rồi nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy tôi, siết chặt nụ hôn.

Anh bế bổng tôi, bước vào phòng.

Có lẽ đã có một thoáng anh tỉnh táo, hỏi tôi:

“A Nguyệt, em biết mình đang làm gì không?”

Tôi gật đầu:

“Đang làm điều em phải làm.”

“A Nguyệt, em thích tôi… đúng không?”

Tôi ậm ừ một tiếng mơ hồ.

Đáp lại tôi là nụ hôn càng thêm dữ dội.

Tôi không nhớ rõ mình vào phòng ngủ bằng cách nào.

Khi quần áo hai người lần lượt rơi xuống, Lục Viễn Chu thở dốc, cố kiềm chế bản thân, nói:

“A Nguyệt, nếu bây giờ em đổi ý, vẫn còn kịp dừng lại.”

Tôi lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo anh, lặng lẽ chứng minh câu trả lời của mình.

Dù sao, sớm muộn cũng sẽ có ngày này.

Đêm ấy, tôi trải qua vô cùng khó chịu.

Lục Viễn Chu đan chặt mười ngón tay vào tay tôi, giơ cao qua đầu, để tiện cho anh mặc sức chiếm đoạt.

Bề ngoài càng nghiêm túc, trên giường càng điên cuồng.

Giọng anh khàn đặc, dụ dỗ tôi:

“A Nguyệt, gọi tên tôi.”

Giọng tôi vỡ vụn thành từng đoạn:

“Lục… Viễn… Chu…”

“Ừ… A Nguyệt, tôi yêu em. Tôi thật sự yêu em…”

Tôi biết rõ đó chỉ là những lời nói dối trên giường.

Cơn đau thể x/á/c lấn át hết nỗi xót xa trong lòng.

Tôi chỉ nhớ rằng cuối cùng giọng mình khàn đặc, khóc đến lặng người, rồi chìm vào giấc ngủ mê man.

15

Hôm sau khi tỉnh dậy, đã là giữa trưa.

Lục Viễn Chu sớm rời đi.

Trên người tôi đã được thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Tôi lặng lẽ xuống lầu, vừa hay bắt gặp anh đang bưng cơm trưa định mang lên.

“Tỉnh rồi à? Vừa đúng lúc, đến ăn thôi.”

Hóa ra anh vẫn còn ở nhà.

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, im lặng ăn cơm.

Lục Viễn Chu liên tục gắp thịt cho tôi:

“Ăn nhiều một chút, gầy quá rồi.”

“Ừm.”

“Chỗ nào còn khó chịu không? Xin lỗi, tối qua tôi không kiềm chế được bản thân.”

Cảnh tượng điên cuồng đêm qua lại hiện lên trong đầu, mặt tôi nóng bừng.

Tôi lắc đầu:

“Không sao rồi.”

“Ừ… A Nguyệt của tôi ngọt ngào quá, tôi không kiềm được.

Tôi thề lần sau nhất định sẽ không mất kiểm soát như vậy nữa.”

Lời anh quá thẳng thắn khiến mặt tôi càng đỏ hơn.

Ăn xong, anh đưa tôi trở về trường.

Vì không muốn bạn học nhìn thấy rồi bàn tán, tôi bảo anh dừng ở ngã tư gần trường nhất.

Anh không phản đối, chỉ trước khi tôi xuống xe, khẽ hôn lên trán tôi, ánh mắt lấp lánh tình cảm:

“A Nguyệt, nhớ tôi nhé.”

“Ừm.”