Cứ như vậy, tôi trở thành con chim hoàng yến duy nhất bên cạnh Lục Viễn Chu .
Người đàn ông vốn nổi tiếng thanh sạch, chưa từng tai tiếng với phụ nữ.
Bên anh, tôi ở lại suốt ba năm.
Thậm chí sau khi tôi tốt nghiệp, anh còn sắp xếp cho tôi vào làm trong tập đoàn Lục Thị.
Như thể đã quyết tâm an bài tôi trong tương lai của anh.
Với tôi, Lục Viễn Chu hầu như cái gì cũng chiều, không từ chối bất cứ điều gì.
Chúng tôi cũng từng như một cặp đôi bình thường – cùng đi du lịch, cùng dạo bước dưới bầu trời đêm, nắm tay nhau ngắm sao.
Anh từng dẫn tôi ra mắt bạn bè, giới thiệu tôi với những mối quan hệ của anh.
Chỉ là, trên giường… Lục Viễn Chu luôn giữ nhịp điệu của riêng mình.
Anh cưng chiều tôi đến mức khiến tôi lầm tưởng rằng anh thật sự thích tôi, rằng anh muốn cùng tôi đi đến cuối đời.
Cho đến một lần, tôi đến muộn trong một buổi tiệc, vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa những người bạn của anh.
Thì ra, Bạch Nguyệt Quang – thanh mai trúc mã của Lục Viễn Chu .
Tô Quỳnh Khiết – đã ra nước ngoài, nên anh mới chọn tôi thay thế.
Nghe nói tôi và cô ta có vài phần giống nhau.
Không trách lần đầu gặp mặt, anh không hề đẩy tôi ra.
Tôi thất thần trở về nhà.
Tối đó, Lục Viễn Chu lại quấn lấy tôi, kéo tôi chìm vào biển d/ụ/c v/ọ/n/g.
Nhưng trong cơn triền miên ấy, trong đầu tôi chỉ toàn văng vẳng những lời ban ngày mình nghe được.
Anh thấy tôi lơ đãng, cố tình tăng thêm động tác, giọng khàn khàn hỏi:
“Sao thế?”
“Lục Viễn Chu… anh nói chúng ta sau này sẽ kết hôn chứ?”
“A Nguyệt, em muốn kết hôn rồi à?”
Tôi vội vàng lắc đầu:
“Không… không có.”
Sợ anh chế giễu giấc mơ hoang đường của mình.
Từ đó, tôi chưa từng nhắc đến chuyện Bạch Nguyệt Quang hay kết hôn nữa.
Tôi vẫn đóng vai con chim hoàng yến ngoan ngoãn của anh, chỉ âm thầm lên kế hoạch rời bỏ Lục Viễn Chu.
17
Tôi nhìn số dư trong thẻ ngân hàng.
Những năm qua, Lục Viễn Chu đã cho tôi rất nhiều tiền, đủ để đối phó với những biến cố sau này.
Nhưng tôi biết, nếu chủ động đề xuất kết thúc mối quan hệ này, chắc chắn sẽ không được.
Trước đây tôi từng thử.
Kết quả là bị Lục Viễn Chu nổi giận, ném thẳng lên giường, bắt tôi phải lặp lại cả trăm lần câu .
“Lục Viễn Chu, em yêu anh, sẽ không bao giờ rời xa anh”, nếu không anh tuyệt đối không bỏ qua.
Khi Lục Viễn Chu tức giận, tôi không dám chọc vào.
Bọn nhà giàu như anh, kiêu ngạo đã khắc sâu vào xương tủy .
Chuyện tình cảm cũng phải do chính họ quyết định khi nào bắt đầu và khi nào kết thúc.
Một con chim hoàng yến như tôi, không đủ tư cách để nói lời chia tay.
Nhưng rất nhanh, cơ hội rời đi đã đến.
Tô Quỳnh Khiết trở về nước.
Tôi tận mắt nhìn thấy Bạch Nguyệt Quang trong lời kể của mọi người.
Thực ra chúng tôi chẳng giống nhau là mấy.
Cô ta đẹp hơn tôi nhiều, trên người tự nhiên tỏa ra khí chất cao quý, từng cử chỉ đều tao nhã và điềm tĩnh.
Chỉ là tôi không thích cách cô ta nói chuyện, từng lời từng chữ đều chứa sự mỉa mai và chán ghét hướng về tôi.
Cô ta nói:
“A Chu đúng là trẻ con, lại nghĩ ra chuyện tìm loại phụ nữ này để chọc tức tôi, dùng cách này ép tôi quay về.
Đúng là mãi chẳng trưởng thành.”
A Chu.
Một cách gọi thân mật mà tôi chưa từng dám mơ đến.
Mọi người đều cá cược xem bao lâu nữa Lục Viễn Chu sẽ vứt bỏ tôi.
Tôi cũng đang đợi ngày ấy.
Nhưng Lục Viễn Chu chẳng hề đề cập đến việc chia tay.
Chỉ là anh không còn thân thiết với tôi như trước.
Tôi gọi cho anh, thường chỉ nhận được tiếng báo bận kéo dài.
Sau đó anh giải thích là do công việc nhiều.
Nhưng từ những câu trả lời mập mờ, tôi cảm nhận được anh đang giấu tôi điều gì đó.
Sau này tôi mới biết, anh đang lên kế hoạch cho một màn cầu hôn rình rang, chỉ để giành lại trái tim Tô Quỳnh Khiết.
Nói không ghen, không đau lòng, là dối mình dối người.
Tôi cuối cùng đã quyết định rời đi.
Khi anh cầu hôn thành công, Tô Quỳnh Khiết sẽ là vị hôn thê của anh, sau này còn là người vợ duy nhất của anh.
Còn tôi… tôi là cái gì đây?
Trong lúc Lục Viễn Chu bận rộn chuẩn bị lễ cầu hôn, chẳng còn tâm trí để ý đến tôi .
Tôi chọn một buổi chiều nắng đẹp, thu dọn tất cả đồ đạc, rời khỏi nơi mà chúng tôi đã chung sống suốt ba năm.
18
Tôi ra nước ngoài, đổi sim điện thoại mới, cắt đứt liên lạc với tất cả những người liên quan đến Lục Viễn Chu.
Sau này khi trở về nước, tôi gửi hồ sơ xin việc khắp nơi, đặc biệt tránh xa tập đoàn Lục Thị và những công ty hợp tác với anh.
Tình cờ gặp lại Trương Triết – bạn học cấp ba.
Nhà cậu ấy từng ở tầng dưới nhà tôi, nhưng sau này chuyển đi nơi khác, liên lạc cũng thưa dần.
Cậu ấy mời tôi vào công ty mình làm.
Lương không cao, nhưng công việc nhẹ nhàng, áp lực ít.
Tôi nghĩ cả đời này chắc cứ trôi qua bình lặng như vậy.
Cho đến khi Lục Viễn Chu một lần nữa xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới nhận ra, bản thân chưa từng thật sự buông bỏ.
Tôi bừng tỉnh từ giấc mơ, chau mày nhìn quanh.
Vẫn là căn phòng quen thuộc của tôi.
Tối qua tôi sốt đến mơ hồ, thậm chí còn tưởng Lục Viễn Chu quay lại chăm sóc mình.
Tôi xoa thái dương, mở cửa phòng ngủ.
Trước mắt là Lục Viễn Chu đang cuộn mình trên chiếc sofa nhỏ ngoài phòng khách, ngủ say sưa.
Không phải ảo giác.
Người tối qua thật sự là anh.
Anh làm sao biết được địa chỉ nhà tôi?
Có lẽ vì chăm sóc tôi mà anh ngủ rất muộn.
Một dòng ấm áp lan khắp tim tôi.
Tôi lặng lẽ bước lại gần, tranh thủ khi anh chưa tỉnh giấc, tham lam ngắm nhìn từng đường nét gương mặt anh lúc ngủ say.
“Lục Viễn Chu… anh có phải… cũng từng có chút nào đó thích tôi không?”