Lời tôi vừa thốt ra, cổ tay liền bị anh nắm chặt.
Người tưởng như đang ngủ say đó, đã mở mắt nhìn tôi, ánh mắt sắc bén như dã thú khóa chặt con mồi, tỉnh táo lạ thường.
“Lục Viễn Chu, anh… giả vờ ngủ?”
Anh không đáp, chỉ chuyên chú nhìn tôi, đôi mắt đen sâu như vực.
“Không phải là một chút thích, mà là đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt… là thích duy nhất.”
Tim tôi loạn nhịp.
“A Nguyệt, anh yêu em.”
Anh cúi xuống hôn tôi.
Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.
Tôi lập tức tỉnh táo, đẩy Lục Viễn Chu ra, mặc kệ ánh mắt anh chứa đầy u oán, chạy ra mở cửa.
Trương Triết đứng bên ngoài, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Bình Nguyệt, cậu đỡ hơn chưa?
Xin lỗi, sáng nay mình mới thấy tin nhắn của cậu.
Gọi điện thì cậu toàn ngắt máy, mình sợ có chuyện gì nên đến xem.”
“Tớ ổn rồi, cảm ơn cậu.”
Sắc mặt Trương Triết đột nhiên sa sầm xuống.
Tôi quay đầu nhìn, thấy Lục Viễn Chu đang đứng sau mình.
Áo sơ mi của anh không biết đã bung hai cúc từ lúc nào, mái tóc hơi rối, tay xoa mắt, dáng vẻ như vừa ngủ dậy.
“Tiểu Nguyệt… hai người…”
Lục Viễn Chu không buồn để ý đến cậu ấy, chỉ bước đến, thuận thế ôm eo tôi, tựa đầu lên vai, giọng nói mềm mại như làm nũng:
“Vợ ơi, hai người đang nói gì thế?
Sao không ở lại ngủ thêm với anh?
Đêm qua cứ than khó chịu mãi, sao giờ tỉnh táo thế này rồi?”
Nói xong, anh làm ra vẻ kinh ngạc nhìn về phía Trương Triết:
“Ồ, thì ra trong nhà có khách cơ à.”
20
Không khí đông cứng lại như bị đóng băng.
Tôi vội vàng đưa tay che miệng anh:
“Anh đừng nói linh tinh.”
Mấy lời anh vừa thốt ra, toàn dễ gây hiểu lầm!
Tôi chỉ là phát sốt thôi mà.
Với lại… tại sao lại gọi tôi là “vợ”?
Trương Triết vốn là người từng trải, cậu ấy trấn định giơ tay chào Lục Viễn Chu, cười nhạt:
“Chào Lục tổng, không ngờ gặp anh ở đây.
Thì ra hai người quen biết nhau.
Tôi và Bình Nguyệt là bạn học cấp ba, có thể coi như thanh mai trúc mã, chỉ là chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến anh.”
Lục Viễn Chu cũng đưa tay ra bắt, âm thầm siết chặt khiến Trương Triết khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Không khí thoang thoảng mùi thuốc súng.
Anh nở nụ cười nửa miệng:
“Bình thường thôi, tôi là người Tiểu Nguyệt giấu trong lòng .
Yêu thích nhất, đâu phải loại bạn học đầy rẫy ngoài đường, tất nhiên không thể hay nhắc đến rồi.”
“Lục tổng năm nay cũng 30 rồi nhỉ?
Nghe nói qua tuổi ba mươi là chẳng còn tự chủ được nhiều thứ. Nhưng Bình Nguyệt còn rất trẻ.”
“Tiểu Nguyệt lại thích kiểu đàn ông lớn tuổi như tôi, cậu không biết à? Cô ấy thấy đồng trang lứa đều quá trẻ con.”
Tôi sợ nếu còn để lâu hơn, hai người này sẽ đánh nhau mất.
Vội vàng chen giữa, cắt ngang:
“Trương Triết, cảm ơn cậu nhớ đến thăm tớ.
Tớ khỏe rồi, chắc công ty cậu còn bận lắm, đừng phí thời gian ở đây nữa.”
Cứ tống người dễ nói chuyện đi trước đã, mới tính đến chuyện xử lý Lục Viễn Chu khó nhằn này.
Trương Triết không từ chối, nhưng trước khi đi như nhớ ra điều gì, cậu nói:
“Bình Nguyệt, áo khoác của tớ vẫn còn ở nhà cậu.”
Nói rồi, ánh mắt cậu liếc qua Lục Viễn Chu, mang chút thách thức.
Tôi không nhận ra, chỉ lo nói:
“À đúng rồi, đợi tớ chút, tớ lấy cho cậu.”
Tôi chạy ra ban công, lấy chiếc áo khoác đã khô, đưa cho cậu ấy.
“Cảm ơn cậu tối qua đã đưa tớ về. Tạm biệt.”
Lục Viễn Chu chen lời:
“Cảm ơn cậu đưa vợ tôi về, nhưng sau này không cần nữa đâu.”
Khi sắp rời đi, Trương Triết chợt nói:
“Bình Nguyệt, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?”
Tôi im lặng vài giây rồi gật đầu:
“Được.”
21
Ngay khoảnh khắc tôi định bước ra cửa cùng Trương Triết.
Lục Viễn Chu không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh, nắm lấy cổ tay tôi:
“Anh cũng rảnh, cùng A Nguyệt tiễn khách một chút.”
Trương Triết nói:
“Chúng ta có thể chỉ hai người nói chuyện riêng được không?”
“Lục Viễn Chu, buông tay ra trước đi.”
“Không buông. Nhỡ em theo gã đàn ông ngoài kia đi mất, không cần anh nữa thì sao?”
Giọng anh vang lên, ánh mắt khóa chặt Trương Triết như muốn đốt cháy cậu ấy.
Nói chuyện lý lẽ với anh là vô ích, sao càng ngày càng trẻ con thế này?
Tôi nhẹ giọng dỗ dành:
“Em sẽ không bỏ anh. Em đi rồi sẽ về ngay.”
Anh cuối cùng mới chịu nhượng bộ, hôn một cái như đóng dấu lên má tôi rồi mới thả tay, vẻ mãn nguyện:
“Anh đợi em ở nhà.”
Trương Triết vẫn đứng đó, tay nắm chặt áo khoác, mắt hơi cúi xuống để giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Chúng tôi đi xuống con đường nhỏ dưới tầng.
Trương Triết dừng lại dưới một gốc cây râm mát, khẽ hỏi:
“Lục Viễn Chu chính là người bạn trai trước đây cậu không tiện nhắc đến đúng không?”
Tôi biết không thể giấu, khẽ gật đầu.
“Cậu vẫn còn yêu anh ta?”
Tôi im lặng.
Trương Triết thông minh, liền hiểu ngay câu trả lời.
Cuối cùng chỉ gật đầu, giọng nghèn nghẹn:
“Vậy cậu có biết, tớ vẫn luôn thích cậu không?”
“Trương Triết, xin lỗi.”
Tôi đã thử rồi, nhưng tôi không thể mở lòng yêu ai khác nữa.
“Không cần xin lỗi. Tớ đơn phương thích cậu, chưa bao giờ cần cậu phải đáp lại.
Ngược lại, tớ mới là người nên xin lỗi, vì đã quấy rầy cậu bao lâu nay.
Bình Nguyệt, chúc cậu hạnh phúc.”
“Cảm ơn, cậu cũng vậy.”