Trăng Sáng Trong Mắt Anh

Chương 8



Cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện với Trương Triết, lòng tôi bỗng thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Vừa bước vào nhà, đã thấy Lục Viễn Chu ngồi trên sofa, không buồn ngẩng mắt lên, giọng điệu tràn đầy châm chọc.

Nhưng tôi không còn là cô gái Hàn Thịnh Nguyệt của bốn năm trước nữa.

Tôi tiến lên phía trước, lạnh giọng:

“Ồ, cuối cùng cũng nói xong với cậu bạn thanh mai trúc mã của em rồi à?

Nhiều chuyện đến mức phải ra ngoài nói riêng sao?

Thật chu đáo quá, vừa cho mượn áo khoác, vừa đưa em về tận nhà.”

“Lục Viễn Chu, anh lấy tư cách gì mà chất vấn các mối quan hệ của tôi? Người mập mờ trước tiên đâu phải tôi.”

“Khi nào anh từng mập mờ?”

“Người anh yêu là Tô Quỳnh Khiết, vậy thì đừng đến dây dưa với tôi nữa.”

Những lời bị kìm nén nhiều năm, cuối cùng tôi cũng thốt ra, cảm thấy lòng mình thoải mái phần nào.

Lục Viễn Chu cau mày:

“Khi nào anh yêu Tô Quỳnh Khiết?”

“Sao bấy nhiêu năm rồi mà anh vẫn muốn lừa tôi?

Anh còn chuẩn bị màn cầu hôn long trọng vì cô ta.

Sau khi cô ta bỏ đi, anh mới nhớ đến tôi.

Lục Viễn Chu, tôi sẽ không làm chim hoàng yến của anh thêm lần nào nữa.”

“Vậy à?”

Anh đứng lên, từng bước áp sát tôi.

Tôi bị ép đến góc tường, không còn đường lùi.

Anh cao hơn tôi cả một cái đầu, dễ dàng giam hãm tôi giữa vòng tay.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh dù lòng không vững:

“Lục Viễn Chu, anh bình tĩnh một chút.”

23

“Anh đã quá bình tĩnh rồi.

Nếu không, hôm qua vừa gặp lại em, anh đã kéo thẳng em đến cục dân chính, lấy giấy đăng ký kết hôn .

Bắt em bù đắp bốn năm trời bỏ đi không lời từ biệt.

Anh đâu để em để cho một gã đàn ông lạ đưa về nhà, còn khoác áo của hắn lên người.

Như vậy mà vẫn bảo anh chưa đủ bình tĩnh sao?”

“Em có biết anh đã chuẩn bị màn cầu hôn ấy bao nhiêu tâm huyết, vui mừng chờ đợi tương lai của hai chúng ta thế nào không?

Vậy mà khi trở về nhà, anh lục tung khắp nơi không thấy em, chỉ nhìn thấy một lá thư nói chúng ta đến đây là hết.

Em có biết lúc đó anh tuyệt vọng đến mức nào không?”

Đuôi mắt anh đỏ hoe, kéo tay tôi đặt lên lồng ngực anh.

“Em biết không, khắp nơi không tìm thấy em, anh đã tuyệt vọng đến mức nào?

A Nguyệt, anh đã cố gắng bình tĩnh đến phát điên rồi.

Em rốt cuộc không thích anh điểm nào? Anh có thể thay đổi. Xin em, đừng bỏ anh nữa.”

Những giọt nước mắt của anh rơi từng giọt xuống mu bàn tay tôi.

Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy Lục Viễn Chu khóc, lòng cũng trở nên hoảng loạn.

Thì ra năm đó… anh là muốn cầu hôn tôi sao?

Tôi đưa tay định lau nước mắt cho anh.

“Lục Viễn Chu, em chưa từng không thích anh.”

Tôi vòng tay ôm lấy anh, nhỏ giọng giải thích:

“Em cứ nghĩ người anh thích là Tô Quỳnh Khiết, nghĩ anh muốn cầu hôn cô ta, nghĩ em chỉ là con chim hoàng yến để anh mua vui…”

“Anh chưa từng coi em là chim hoàng yến. Em là người anh yêu, là người anh thầm thích suốt bao năm.”

24

Hồi học cấp ba, tôi từng tham gia cuộc thi diễn thuyết của thành phố.

Lục Viễn Chu tình cờ được mời làm giám khảo.

Trên sân khấu, tôi tỏa sáng rực rỡ, khiến anh vô thức nhìn thêm vài lần.

Thật đáng yêu.

Nhớ lại chuyện này, tôi khẽ cười cay đắng.

Khi đó, tôi cũng đang rất thiếu tiền.

Chỉ có lần giành giải ở cuộc thi ấy, nhận được năm nghìn tệ tiền thưởng từ ban tổ chức, tôi mới đủ tiền đóng khoản học phí còn nợ, tiếp tục đi học.

Vì số tiền đó, tôi đã nỗ lực hết sức mình.

Hồi ấy tôi căng thẳng đến mức chẳng buồn để ý dưới hàng ghế giám khảo có ai.

“Vậy là lúc đó anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên?”

“Anh cũng không rõ có phải là thích không…

chỉ là âm thầm ghi nhớ tên em. Hàn Thịnh Nguyệt, một cái tên nghe thật hay.”

“Là mẹ em đặt cho.”

“Bác gái nhất định rất yêu em.”

Tôi khẽ đáp một tiếng, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Những ấm ức bao năm nay cuối cùng cũng được trút ra lần đầu tiên.

Năm đầu tôi ra nước ngoài, tôi gửi tiền về cho mẹ, nhưng bà luôn nói không cần.

Dần dần, tôi không thể thường xuyên liên lạc với bà nữa.

Thỉnh thoảng bà mới trả lời tin nhắn, nói bận buôn bán nên quên trả lời.

Tôi ngây ngô tin là thật.

Không ngờ, lần tiếp theo nghe tin về bà, lại là cảnh sát báo tin đến nhận t/h/i t/h/ể.

Tôi không nhớ mình đã làm sao lê bước vào nhà x/á/c.

Nhìn thân thể gầy gò nhỏ bé của bà, tôi òa khóc nức nở.

Trên người bà chi chít vết thương do bị ngược đãi.

Mà thủ phạm… chính là người đàn ông có cùng huyết thống với tôi.

Ông ta chỉ thản nhiên nói trong lúc thẩm vấn:

“Tôi đòi tiền, bà ta không cho.”