Trên Tầng Mây Xanh

Chương 11



Một tháng sau, Bắc Di truyền đến tin dữ, Hách Liên An trong lúc thuần phục voi, bị một con voi đột nhiên phát cuồng giẫm nát trán mà c.h.ế.t.

 

Khác với kiếp trước, kiếp này, Hách Liên An chỉ kịp để lại một nhi tử, chính là tiểu vương gia do Chiêu Hoa công chúa sinh ra.

 

Ngày thứ hai sau khi Bắc Di vương băng hà, Chiêu Hoa công chúa mang tiểu vương gia lên ngôi, tiểu vương gia tuổi còn nhỏ, công chúa trở thành Thái hậu nhiếp chính.

 

Tin ấy truyền đến tai Tống Hoài Ngọc, nàng ta sợ đến mức nôn ra một ngụm máu.

 

Nàng ta bắt đầu lẩm bẩm một mình:

 

“Hóa ra Hách Liên An không phải nam chính của thế giới này, hắn lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy sao?! Ta hiểu rồi, ta theo ai, người đó mới là nam chính. Hách Liên An vứt bỏ ta, nên hắn mới c.h.ế.t. Đây chẳng phải là hào quang của nữ chủ sao?”

 

“Ta mới là nữ chủ của thế giới này, đám pháo hôi bên ngoài đều không đáng sợ, không đáng sợ… Giờ trên đời này, người tôn quý nhất, người duy nhất xứng đôi với ta, chính là Thái tử Tạ Huy.”

 

Nàng ta chỉnh lại búi tóc nha hoàn của mình, ánh mắt kiêu ngạo, giọng đầy quyết tâm:

 

“Không làm được hoàng hậu Bắc Di, thì ta sẽ làm Thái tử phi của Đại Uy!”

 

21

 

Sau cuộc săn, Tống Hoài Ngọc trở thành trò cười của phủ vương.

 

Triệu Trắc phi lại cấm bọn gia nhân trong phủ chê cười nàng ta, đồng thời vẫn giữ nàng ta lại trong phủ, mời đại phu đến xem bệnh.

 

Khi ta đến thăm đại tỷ, Triệu Trắc phi ngăn ta ở ngoài phòng:

 

“Hoài Ngọc từng là tri kỷ của ta, dù nàng sa cơ, ngươi cũng không nên nhân lúc nàng té xuống mà đá thêm một cú!”

 

“Nữ nhân vốn dĩ đã khổ, còn các ngươi là tỷ muội ruột thịt với nhau mà tranh đến mức sống c.h.ế.t, ngươi chẳng thấy vô lý sao?”

 

Triệu Dung Quân thật lòng muốn che chở cho tỷ muội đang lâm nạn.

 

Ta lễ phép hành lễ với nàng, nhắc nhở: 

 

“Nhiều chuyện, không thể chỉ nghe mỗi lời của nàng ta. Ta trước kia cũng đã từng tin vô điều kiện vào, cuối cùng rốt cuộc chính ta chịu khổ.”

 

“Ngươi lương thiện muốn giúp, nhưng vẫn phải biết xem xét lòng người!”

 

Định kiến khắc sâu rất khó thay đổi, Triệu Dung Quân không nghe lời ta khuyên.

 

Thấy Tống Hoài Ngọc bệnh đến mê sảng, sợ ta kích thích nàng ta, Triệu Dung Quân ra lệnh cấm ta không được bén mảng đến Hạo Nguyệt Các nữa.

 

Lúc ta bị đuổi khỏi Hạo Nguyệt Các thì tình cờ gặp Tạ Dự vừa đi bệ triều về.

 

Hắn tiến đến nắm tay ta, vừa bước vào thư phòng vừa hỏi: 

 

“Học b.ắ.n cung khi nào vậy?”

 

Ta ngoan ngoãn nói dối: “Thiếp vốn đã có chút cung thuật căn bản, vào phủ sau lén xem Vương gia b.ắ.n cung, nên tiến bộ thêm vài phần.”

 

Nghe vậy, Tạ Dự có vẻ vui.

 

Sau cuộc săn, trong mắt hắn, ta đã không còn là công cụ thuần túy nữa.

 

Trong thư phòng, một tay ta nghiên mực, một tay nhìn quanh.

 

Thư phòng của Thái tử là nơi bí mật trọng yếu, thường ngày ngoài thần tử thân tín của Tạ Dự, thỉnh thoảng mới có Triệu Trắc phi được vào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Đây là lần đầu ta được phép vào thư phòng hắn.

 

Thư phòng bố trí ba bức tủ sách, chính giữa đặt một bản đồ sa bàn các thành phố của Đại Khải.

 

Bên trái bàn viết treo một bức tranh công phu về mỹ nhân.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Người trong tranh dung nghi trang nhã, đang khẽ nhìn một đứa con vàng ngọc.

 

Ta bị thu hút, nói: “Người trong tranh này hơi giống Vương gia.”

 

“Đó là mẫu hậu ta.”

 

“Tiên Hoàng hậu?”

 

Tiên Hoàng hậu Thôi Vân Kỳ là nữ nhi độc nhất của Thôi thị Thanh Hà, là phu thê thuở thiếu niên với Thịnh Nguyên Đế.

 

Một nửa công lao dựng nên cơ nghiệp của Thịnh Nguyên Đế vốn nhờ Thôi thị của Hoàng hậu.

 

Khi Thịnh Nguyên Đế nắm chắc hoàng vị, ông ta bắt đầu nghi kỵ công lao át chủ, triều đình cũng dấy lên lời đồn Thôi thị có toan tính phản loạn.

 

Thôi thị Thanh Hà là đại tộc lớn nhất của Đại Uy; họ dâng lên hoàng đế cô nương được giáo dưỡng tử tế nhất, đổi lại phải chịu sự nghi kỵ của hoàng thượng.

 

Nam nhân Thôi gia không cam chịu, tập binh chờ ngày, chỉ cần hoàng đế ban chiếu qua sông rút ván, họ sẽ thực sự nổi dậy lật đổ ngai vàng.

 

Thôi Hoàng hậu để tránh cuộc chiến do nghi kỵ đế vương, vào đêm sinh thần của bà, trước mặt hoàng đế đã nhảy xuống thành, để chứng minh sự trong sạch và trung nghĩa của mình và gia tộc.

 

Lời trăng trối cuối cùng trước khi bà qua đời là mong hoàng đế đừng vì nghi kỵ mà tổn hại lòng trung của thần tử, đừng khiến bách tính lầm than.

 

Khi Thôi Hoàng hậu qua đời, hoàng đế khóc thương t.h.ả.m thiết.

 

Từ đó Thôi gia rút lui khỏi tranh chấp triều chính, ẩn cư ở vùng Thanh Hà.

 

Hoàng đế vì nghi kỵ mà hại c.h.ế.t người mình yêu mến, nên sau này dù Tạ Dự có ngang tàng đến đâu, hoàng đế cũng không bao giờ hà khắc với hắn.

 

Chính xác hơn, vì Tạ Dự vô học bất tài, hoàng đế mới an tâm hơn.

 

Khi Thôi Hoàng hậu nhảy thành, Tạ Dự đã năm tuổi, hắn không nhìn thấy mẫu thân lần cuối.

 

Đó là vết thương thời niên thiếu khó lành đối với Tạ Dự.

 

Ta không dám hỏi thêm, chỉ trỏ vào đứa trẻ trong tranh:

 

“Đó là Vương gia chứ? Hóa ra Vương gia hồi nhỏ dễ thương thế.”

 

Ta cố tình đổi chuyện, nhưng sắc mặt Tạ Dự vẫn không nới lỏng.

 

Ánh mắt hắn khiến ta biết, điểm yếu duy nhất của nam nhân này, chính là mẫu thân hắn.

 

Vậy nên khi cả phố bắt đầu lan truyền rằng thuở trước Thôi thị Thôi Hoàng hậu nhảy thành là vì mắc tội tà luyến mà xấu hổ tự tận, ta đã biết, dù kẻ bịa đặt ở hậu trường là ai, người đó chắc chắn không còn sống được lâu.

 

22

 

Nguồn gốc của lời đồn là một phong thư do Thôi hoàng hậu viết tay.

 

Trong thư có một câu thơ: “Hai lá tuy làm quà, tình giao vẫn chẳng phai.”