Trên Tầng Mây Xanh

Chương 12



Câu thơ này bị truyền thành “tình thi” của Thôi hoàng hậu và gian phu.

 

Từ xưa đến nay, thiên hạ thích nhất là bàn tán mấy chuyện dơ dáy trong chốn hoàng thất.

 

Rất nhanh, khắp cõi Đại Uy đều râm ran lời đồn:

 

“Tiên hoàng hậu năm đó nhảy lầu căn bản không phải để ngăn chiến loạn, mà là vì tư thông với người khác, bị hoàng thượng bắt tại giường nên xấu hổ tự vẫn!”

 

“Không chừng là bị bắt gian rồi đem ngâm lồng heo hay quăng xuống giếng! Chẳng qua bên ngoài mới nói là nhảy thành thôi, đó đã là hoàng thượng giữ thể diện cho bà ta rồi!”

 

“Vậy gian phu là ai hả?”

 

“Cùng lắm là thị vệ, ngự y hoặc thần tử tiền triều, chẳng lẽ còn có thể là hoạn quan sao? Ha ha ha!”

 

Những vị lão thần Thôi gia từng trung thành đi theo hoàng hậu lúc sinh thời, dù trẻ hay già, đều bị đem ra đồn đoán thành đối tượng tư thông của bà.

 

Chỉ sau một đêm, Thôi hoàng hậu trở thành đề tài mà ai nấy đều dám nhắc đến sau bữa ăn.

 

Mà tất cả chuyện này, đều được trong cung ngầm cho phép.

 

Ta nghe tin trong phủ rằng, hoàng đế sau khi xem “bức tình thư” ấy đã nổi trận lôi đình trong ngự thư phòng, còn phái người đi điều tra kỹ lại tẩm cung của hoàng hậu thuở sinh thời, thề phải tìm ra dấu vết của “gian phu”.

 

Hôm ấy, đến tận hoàng hôn Tạ Dự mới về phủ. Ta đứng trước cổng đợi hắn trở lại, vừa bước lên nghênh đón thì bất ngờ bị hắn bóp cổ.

 

Ánh mắt hắn dữ dội như d.a.o:

 

“Là ngươi phải không?!”

 

Tất cả thư pháp của hoàng hậu Thôi đều được Tạ Dự cất giữ trong thư phòng.

 

Mà thư phòng đó, người thường không thể vào.

 

Trong khoảng thời gian này, biến số duy nhất, chính là hắn đã đưa ta vào thư phòng.

 

Hắn nghi ngờ ta, bàn tay càng siết c.h.ặ.t.

 

“Mẫu thân thiếp cũng đã qua đời… thiếp hiểu nỗi đau của Vương gia, tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không lấy chuyện này làm tổn thương người!”

 

Ta sợ hãi đến phát run, cố gắng biện giải.

 

Tạ Dự vẫn nhìn chằm chằm vào mắt ta. Ánh mắt hắn sâu thẳm, mang khí thế áp chế khiến bất kỳ ai cũng không thể nói dối dưới cái nhìn đó.

 

Khi nước mắt ta tràn ra, hắn cuối cùng cũng buông tay.

 

Ta loạng choạng vịn tường, ôm cổ, đau đớn ho khan từng tiếng.

 

Lúc ấy, Trần ma ma vội vàng chạy tới:

 

“Vương gia! Không xong rồi! Tống Hoài Ngọc bên cạnh Trắc phi nương nương biến mất rồi!”

 

23

 

Mọi chuyện rất nhanh đã được tra rõ.

 

Kẻ lén lút đột nhập vào thư phòng của Vương phủ, đ.á.n.h cắp bức thư tay của Thôi hoàng hậu, chính là đại tỷ ta.

 

Triệu trắc phi đôi khi sẽ mang điểm tâm đến cho Tạ Dự.

 

Còn Tống Hoài Ngọc hiện là nha hoàn thân cận bên cạnh nàng, tự nhiên cũng sẽ đi theo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phụ thân của Triệu trắc phi là Triệu thượng thư, vốn cùng một phe với Tạ Dự.

 

Triệu trắc phi lại nhập phủ đã nhiều năm.

 

Đời trước, sau khi Tạ Dự đăng cơ, Triệu trắc phi được phong thẳng làm Quý phi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đủ thấy, Tạ Dự chưa từng đề phòng Triệu Dung Quân.

 

Mà Triệu Dung Quân cũng không hề đề phòng nha hoàn bên mình, Tống Hoài Ngọc.

 

Ngày giỗ của Thôi hoàng hậu sắp đến, mấy ngày gần đây, Tạ Dự vẫn đang sắp xếp lại những bút tích mà Hoàng hậu để lại khi còn sống.

 

Buổi trưa hôm ấy, đại tỷ nắm lấy cơ hội, đ.á.n.h cắp bức thư có lời lẽ mập mờ nhất.

 

Sau đó nàng ta mượn cớ rằng Triệu trắc phi muốn ăn bánh ngọt phố Tây, xin ra ngoài mua, nhờ vậy thoát khỏi cửa ải nghiêm ngặt của Vương phủ.

 

Tống Hoài Ngọc ôm bức thư ấy trong lòng, giữa đêm gõ cửa phủ Thái tử.

 

Khi thị vệ trong phủ rút đ.a.o, nàng ta liền dâng lên bút tích của Thôi hoàng hậu, thề thốt nói với Thái tử rằng:

 

“Thần thiếp ở Vương phủ nhiều ngày, dám đứng ra tố cáo trước Hoàng thượng, Tiên hoàng hậu khi còn sống từng tư thông cùng gian phu, qua lại thư tín, vì xấu hổ nên mới tự vẫn!”

 

“Điện hạ thật sự cho rằng Tạ Dự là kẻ công tử bột, chẳng biết gì ngoài ăn chơi sao?!”

 

“Ta đã nhiều lần ra vào thư phòng của hắn, tận mắt thấy hắn miệt mài học hành, cùng tâm phúc bày binh bố trận trên sa bàn.”

 

“Tạ Dự tuyệt đối không phải là kẻ phóng đãng vô năng như vẻ ngoài!”

 

“Sau cuộc thu săn, ta từng mộng thấy một giấc mộng.”

 

“Trong mộng, người cuối cùng bước lên ngai vàng, chính là Tạ Dự!”

 

“Hắn sẽ g.i.ế.c cha g.i.ế.c huynh, đoạt lấy ngai vị, mà Thái tử điện hạ ngài, sẽ c.h.ế.t dưới đ.a.o của hắn!”

 

“Chỉ có ta mới có thể giúp Thái tử điện hạ thay đổi vận mệnh!”

 

Tống Hoài Ngọc chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt làn sóng tham lam và dã tâm cuộn trào:

 

“Bởi vì ta không chỉ đến từ một thế giới khác, mà ta còn mang ký ức của kiếp trước!”

 

24

 

Sau khi Hách Liên An c.h.ế.t, Tống Hoài Ngọc vì kinh hãi mà ngã bệnh nặng.

 

Sau cơn sốt cao ấy, nàng ta mơ lại tất cả ký ức của kiếp trước.

 

Thái tử bị thế cục mà nàng ta bày ra làm cho kinh sợ, nàng ta dâng lên bức thư tay do Tiên hoàng hậu viết:

 

“Điểm mạnh lớn nhất của Thần Vương chính là việc Hoàng thượng vì Tiên hoàng hậu mà yêu lây sang Tạ Dự.”

 

“Chỉ cần hủy đi hình tượng trong sạch hoàn mỹ của Tiên hoàng hậu, Hoàng đế tự nhiên sẽ không còn thiên vị Tạ Dự.”

 

“Thêm vào đó là những hành vi phóng túng trước kia của hắn, chẳng bao lâu Hoàng đế sẽ chán ghét hắn thôi.”

 

“Đến lúc ấy, sẽ không còn ai có tư cách tranh giành ngôi vị với Thái tử điện hạ nữa!”

 

Dựa vào bức thư ấy, Tống Hoài Ngọc thuận lợi bước chân vào phủ Thái tử.

 

Được Thái tử che chở dưới đôi cánh của mình, nàng ta tự nhiên không quay lại Thần Vương phủ nữa.