Trên Tầng Mây Xanh

Chương 14



Năm nay, người đến lại thưa thớt hiếm hoi.

 

Ngoài tộc nhân Thôi thị và phu nhân thượng thư, chỉ còn lại nữ quyến Tống gia chúng ta.

 

Tạ Dụ quỳ trước linh vị tiên Hoàng hậu, nét mặt nghiêm nghị trầm tĩnh.

 

Tuy hắn không nói một lời, nhưng ta biết hắn sẽ ghi nhớ mối ân tình này trong lòng.

 

Khi ta vào cung, vừa vặn bắt gặp Thái tử đang bước ra.

 

Đại tỷ đi sau lưng hắn, nàng ta đã cởi bỏ dáng vẻ nha hoàn ngày xưa, thay bằng một bộ hoa phục thêu Tô, búi tóc cài đầy châu ngọc kim hoàn.

 

“Thái tử điện hạ đã bỏ thân phận nô tịch cho ta, chẳng bao lâu nữa còn phong ta làm trắc phi Đông cung.”

 

Nàng ta đắc ý tiến đến trước mặt ta, khinh khỉnh nói:

 

“Ngươi xem, con đường này chẳng phải do ta tự mở ra đó sao?”

 

“Người từng miệng nói không dựa vào nam nhân, giờ tất cả những gì có được chẳng phải cũng nhờ Thái tử mà ra sao?”

 

“Sai rồi!”

 

Nàng ta cao giọng phản bác, vẻ đắc thắng hiện rõ trên mặt: 

 

“Con đường này của ta, không phải nhờ dựa vào Thái tử, mà là, giẫm lên t.h.i t.h.ể và danh tiết của Thôi Hoàng hậu mà bước lên.

 

“Nữ nhân ấy mà, vốn nên giúp đỡ lẫn nhau, phải không, Triệu trắc phi?”

 

Chát! Triệu trắc phi giơ tay tát thẳng vào mặt Tống Hoài Ngọc!

 

Tống Hoài Ngọc kinh hãi, gào lên giận dữ: “Ta sắp trở thành trắc phi Đông cung rồi! Ngươi dám đ.á.n.h ta!?”

 

“‘Sắp trở thành’ thì cũng không có nghĩa là ‘bây giờ đã là’!”

 

Triệu Dung Quân thuận tay tát thêm một cái vào má bên kia.

 

“Ta đây là trắc phi thật sự của Thần Vương, còn ngươi chỉ là một kẻ vừa mới thoát thân phận nô tịch!

 

“Trước mặt ta mà dám hỗn xược, ta muốn đ.á.n.h thì đánh!”

 

Dung Quân nhân lúc Tống Hoài Ngọc chưa kịp hoàn hồn, ấn vai nàng xuống, tay tát lia lịa hai bên, mỗi bên năm cái.

 

Đánh đến mức bàn tay nàng cũng rát bỏng, vậy mà vẫn chưa hả giận.

 

Năm đó, Tống Hoài Ngọc đã dùng chính lời “nữ nhân giúp nữ nhân” này để lung lạc Dung Quân.

 

Dung Quân từng ngỡ câu ấy nghĩa là nữ nhân nên đồng cảm, cùng nhau chống đỡ.

 

Nào ngờ, cái gọi là “giúp đỡ lẫn nhau” trong miệng nàng ta, lại là một chiều, hút m.á.u những người nữ nhân khác để mạ vàng cho chính mình.

 

Nàng ta lừa Dung Quân, nên được phủ Thần Vương che chở.

 

Nàng ta vu oan Thôi Hoàng hậu, nên được phủ Thái tử bảo hộ.

 

Đây là cái gọi là “độc lập tự cường” của nàng ư?

 

Đồ vô liêm sỉ!

 

Nếu không phải Thái tử kịp thời chạy đến, Dung Quân còn định giơ chân đá thêm mấy cái.

 

Thái tử vừa tới, Tống Hoài Ngọc liền ngả người vào lòng hắn mà khóc lóc, tư thế đó giống hệt như kiếp trước nàng ta từng rúc trong n.g.ự.c Hách Liên An.

 

Dù sao đây cũng là trong cung, Thái tử không định làm lớn chuyện.

 

Huống chi, hiện giờ hắn đang nắm hoàn toàn thế thượng phong.

 

Ta và Dung Quân đều thuộc phủ Thần Vương, chúng ta càng phẫn nộ, càng mất bình tĩnh, lại càng chứng tỏ rằng Tạ Dụ lần này bị đ.â.m trúng chỗ hiểm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thái tử vòng tay ôm lấy Tống Hoài Ngọc, giọng lạnh nhạt:

 

“Hà tất phải chấp nhặt với một đám sắp c.h.ế.t chứ?”

 

Trong mắt hắn, Tạ Dụ chẳng còn sống được bao lâu, còn ta và Dung Quân cũng sẽ c.h.ế.t t.h.ả.m theo cùng sự suy tàn của phủ Thần Vương.

 

Nhưng trong mắt ta, kẻ thật sự chẳng sống được bao lâu ấy, lại chính là Thái tử và đại tỷ mới phải!

 

27

 

Ta vốn tưởng rằng, dù ngầm sóng ngầm dâng trào đến đâu, thì ít nhất trong ngày giỗ của Thôi Hoàng hậu, mọi phe phái cũng sẽ tạm gác đ.a.o kiếm xuống, giữ lại cho nhau một chút thể diện.

 

Biến cố lại xảy ra giữa đêm khuya, không biết từ đâu, một ngọn lửa bùng lên, thiêu rụi toàn bộ điện Trường Ninh.

 

Trước khi ngọn lửa cháy, Tạ Dụ vẫn đang quỳ trước linh vị mẫu hậu, nhưng vừa được Hoàng đế truyền vào ngự thư phòng.

 

Khi hắn chạy tới điện Trường Ninh, lửa đã nuốt trọn cả cung điện, thái giám cùng cung nữ đều không kịp cứu chữa.

 

“Mẫu hậu… mẫu hậu!!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ Dụ lập tức muốn lao vào trong, bài vị của Thôi Hoàng hậu vẫn còn ở đó!

 

Năm sáu thị vệ liều mạng giữ hắn lại:

 

“Điện hạ! Không thể vào được! Lửa quá lớn, nguy hiểm lắm!!”

 

Họ ngăn không nổi hắn, cho đến khi một tiếng quát vang lên phía sau: 

 

“Ngươi không được vào! Ngươi không thể gặp chuyện gì được!!”

 

Tạ Dụ quay đầu nhìn, người đến là Hoàng hậu hiện tại, Thẩm Hoàng hậu.

 

Từ thân phận thương nhân hoàng gia, nàng từng bước leo lên ngôi hậu vị. 

 

Trong tay bà nắm trọn mạch thương nghiệp của Đại Uy, nuôi sống nửa giang sơn cùng bách tính.

 

Thẩm Hoàng hậu không con không cái, nhưng vẫn vững vàng ngồi ở hậu vị.

 

Tạ Dụ đối với bà, luôn hết mực kính trọng.

 

Một người nữ nhân như thế, lại từng bị trưởng tỷ của ta mỉa mai là “nữ nhân yếu đuối”.

 

Thẩm Hoàng hậu sải bước đến, tỉnh táo gằn giọng: 

 

“Dụ nhi, ngọn lửa này không phải nhắm vào Thôi tỷ tỷ của ta, mà là nhắm vào ngươi!”

 

Tạ Dụ lặng đi, lần đầu để lộ vẻ yếu mềm hiếm thấy, giọng khàn nghẹn: 

 

“Mẫu hậu… bài vị của mẫu thân ta còn ở trong đó…”

 

Đúng lúc ấy, Triệu Dung Quân nhào tới, kinh hoảng kêu:

 

“Điện hạ! Muội muội Hoài Tâm vừa xông vào trong lửa rồi! Đến giờ vẫn chưa ra!!”

 

“Ngươi nói cái gì!?”

 

Sắc mặt Tạ Dụ biến hẳn, đến cả Thẩm Hoàng hậu cũng không kịp ngăn. 

 

Hắn chộp lấy một chậu nước hất lên người, rồi liều mạng lao thẳng vào biển lửa.

 

Ngay lúc ấy, giữa ánh lửa rực đỏ, một bóng dáng mảnh mai lao ra, khom người che chở thứ gì đó trong lòng.

 

Ngọn lửa như con rắn dữ đuổi theo phía sau, nàng vẫn không buông tay, cố gắng từng bước thoát ra khỏi biển cháy.

 

Dần dần, Tạ Dụ nhìn rõ gương mặt ấy, chính là ta, người vừa khiến hắn nổi giận, lại còn dám cãi lại hắn: Tống Hoài Tâm.

 

Thứ ta đang ôm c.h.ặ.t trong n.g.ự.c, là bài vị của Thôi Hoàng hậu.