Trên Tầng Mây Xanh

Chương 15



Một bước sẩy chân, ta suýt ngã vào lửa, nhưng có một đôi tay kịp đỡ lấy. Cả người ta ngã nhào vào một vòng tay ấm áp rắn rỏi.

 

Tiếng quát như sấm giáng xuống đầu:

 

“Tống Hoài Tâm! Ngươi điên rồi sao?! Ngươi sẽ bị thiêu c.h.ế.t đó!!”

 

“Điện hạ… bài vị của Tiên hoàng hậu… ta đã cứu được rồi.”

 

Khuôn mặt bê bết tro bụi, ta mở to đôi mắt như nai con, nâng niu bài vị trong lòng bàn tay, dâng lên trước hắn như vật báu.

 

Bài vị nguyên vẹn, không hề vương một vết cháy.

 

Giọng Tạ Dụ chợt mềm xuống: “Đau không?”

 

“Không đau đâu.” 

 

Ta cười: “Hoàng hậu nương nương phù hộ cho ta mà.”

 

Hắn bỗng đưa tay chạm vào má phải ta, lại hỏi lần nữa: 

 

“Đau không?”

 

Lúc này ta mới nhận ra, má phải của ta hình như bị bỏng lửa.

 

Ta chẳng mấy bận tâm đến nỗi đau ấy, chỉ khẽ hỏi: 

 

“Nếu ta bị hủy dung… Vương gia còn muốn ta nữa không?”

 

“Sai rồi.” Tạ Dụ khẽ nói.

 

“Á…” Ta hít mạnh một hơi, nhăn mặt vì đau, “Sai ở đâu?”

 

Hắn đón lấy bài vị từ tay ta, nghiêm túc sửa lại: 

 

“Là mẫu hậu.”

 

“Bài vị của mẫu hậu?”

 

Tạ Dụ nhìn ta, giọng trầm thấp: “Đổi cách xưng hô đi, gọi là mẫu hậu.”

 

28

 

Đêm hôm ấy, ta ôm bài vị của mẫu hậu, được Tạ Dụ đích thân đưa trở về vương phủ.

 

Thái y bị truyền gọi gấp trong đêm, mang theo thứ t.h.u.ố.c trị thương tốt nhất, nói là do Thẩm Hoàng hậu trong cung ban tặng.

 

Vết bỏng trên má phải ta to chừng bằng viên bánh trôi, may mà thương thế không sâu.

 

Thái y nói: “Nếu dưỡng cẩn thận, có lẽ sẽ không để lại sẹo.”

 

Tạ Dụ lại nói: “Dùng t.h.u.ố.c tốt nhất, dù là d.ư.ợ.c liệu quý hiếm thế nào, phủ Thần vương cũng có thể tìm được, nhất định phải chữa khỏi.”

 

Cả Thái y viện đều là người của Tạ Dụ, nên tự nhiên hết lòng chăm sóc.

 

Thuốc nhanh chóng được điều chế xong, đưa đến. Tạ Dụ tự tay cầm lấy t.h.u.ố.c mỡ, cẩn thận bôi lên vết thương cho ta.

 

Vết bỏng không thể băng lại, hình dạng cũng chẳng dễ nhìn.

 

“Vương gia không chê ta sao?” ta hỏi nhỏ.

 

“Chê cái gì?”

 

Tạ Dụ vừa dùng cây ngọc nhỏ múc t.h.u.ố.c ra, vừa hỏi.

 

“Nếu để lại sẹo thì sao? Có sẹo rồi, ta chẳng còn là mỹ nhân nữa.” 

 

Ta thấy hắn mặt mày nghiêm nghị, cố ý trêu chọc: 

 

“Thần vương điện hạ vốn thích mỹ nhân nhất, giờ ta thành xấu xí rồi, chắc phải bị đuổi khỏi vương phủ mất thôi.”

 

Tạ Dụ hừ khẽ: “Phủ Thần vương còn không nuôi nổi ngươi chắc?”

 

“Thật không?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thật, thật.” 

 

Hắn đáp lấy lệ, rồi không nhịn được, đưa tay véo nhẹ lên má trái chưa bị thương của ta.

 

“Ai bảo nhất định phải là mỹ nhân?” 

 

Hắn khẽ nói.

 

“Ngươi thật cho rằng ta háo sắc đến vậy sao?”

 

“Vậy còn những cô nương trước kia được ôm vào phủ thì sao?”

 

“Bổn vương chưa từng chạm vào họ. Phần lớn là những cô nương trong nhà nghèo khổ, cần tiền chữa bệnh. Ta cho họ vào phủ, che kín mặt bằng hồng sa, chẳng ai biết họ là ai. Họ chỉ ở lại phòng khách một đêm, sáng hôm sau liền được ám vệ đưa đi, ta cũng để lại cho họ một khoản bạc.”

 

“Thì ra là vậy, bảo sao những cô nương ấy chẳng bao giờ oán trách, thậm chí còn biết ơn phủ Thần vương.”

 

“Người thật sự háo sắc là Thái tử.” 

 

Tạ Dụ nói: “Trong phủ ngoài cung của hắn, không biết đã bắt về bao nhiêu cô nương vô tội.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Lời ấy quả thật không sai.

 

Ta nhớ kiếp trước, khi Tạ Dụ đăng cơ, hắn đã cho giải tán phủ Thái tử. Khi đó, từ phủ chạy ra toàn là nữ tử nhà lành.

 

Trước cổng phủ, chen chúc vô số phụ mẫu đến nhận lại nữ nhi.

 

“Không ngờ Vương gia lại là người tốt đến thế.”

 

“Ngươi nói gì vậy? Bổn vương xấu lắm sao?”

 

“Khi ngài bảo Dung Quân tỷ tỷ đi c.h.ế.t thì rất xấu, lúc phạt bọn ta quỳ cũng rất xấu.”

 

Tạ Dụ khẽ cười: “Ngươi đúng là nhớ dai.”

 

Hắn cúi sát lại, hơi thở ấm áp phả lên mặt và vết thương khiến chỗ bỏng ngứa ran, ta cứ muốn giơ tay gãi.

 

“Đừng động.” 

 

Tạ Dụ nắm lấy tay ta, cúi xuống thổi nhẹ: “Thổi một chút sẽ không đau nữa.”

 

Hắn tưởng ta đau nhưng thật ra, chỉ có vành tai ta là đang nóng bừng.

 

“Ngài bôi cho ta thứ gì vậy? Sao lại thấy nóng thế này?”

 

Tạ Dụ: “…”

 

29

 

Hắn ép ta nằm lại xuống giường, bảo ta yên tâm nghỉ ngơi.

 

Ta nắm lấy tay áo hắn:

 

“Bài vị của tiên hoàng hậu… của mẫu hậu đâu rồi?”

 

Hắn nói: “Đặt ở phủ Thần vương rồi.”

 

Ta hỏi: “Vương gia, chàng có từng nghĩ, trận hỏa hoạn hôm nay là ai phóng không? Trong cung, dám phóng hỏa và có thể phóng được lửa như vậy, e là chẳng có mấy người đâu.”

 

Tạ Dụ đáp: “Đêm nay, phụ hoàng ngay cả màn kịch bắt thích khách cũng lười diễn, kẻ phóng hỏa là ai còn cần tra sao?”

 

Cũng chỉ là hoàng đế kêu trộm bắt trộm mà thôi.

 

“Cái c.h.ế.t của mẫu hậu, khắp thiên hạ đều nói là lỗi của hoàng thượng.”

 

Tạ Dụ vốn chẳng có bao nhiêu tình phụ tử với Thịnh Nguyên đế, nhưng ta lại mong hắn có thể tàn nhẫn hơn, nên nhắc hắn:

 

“Hoàng thượng mang theo lời chỉ trích và áy náy ấy sống hơn nửa đời người, trong lòng ông ta, e rằng hận không thể có một người đứng ra, tuyên cáo thiên hạ rằng là Thôi Hoàng hậu có lỗi trước nên mới tự vẫn, còn ông ta vẫn là vị hoàng đế anh minh thần võ.

 

"Lần này ông ta dung túng chuyện đó như vậy, e là chính ông ta cũng ngấm ngầm hy vọng có người chứng minh rằng tiên hoàng hậu có lỗi trước, để ông ta hoàn toàn vô tội. Nếu mẫu hậu nơi suối vàng biết được, chỉ sợ sẽ lạnh lòng.”

 

Tạ Dụ nói: “Mẫu hậu sẽ không lạnh lòng đâu, người đã sớm tuyệt vọng với ông ta rồi.”

 

Ta tiếp lời: “Chuyện này mà tiếp tục phát triển, chỉ e Thôi gia và cả chàng cũng sẽ bị liên lụy, Vương gia, chàng phải sớm quyết đoán.”