Tạ Dự vẽ mày cho ta, vuốt ve gò má bên phải đã hoàn toàn lành lặn, khẽ cười nói:
“Trẫm thích sự thẳng thắn của nàng.”
Theo quy củ Đại Uy, tân đế đăng cơ sẽ cùng hoàng hậu cưỡi ngựa du hành khắp phố phường.
Ta và Tạ Dự ngồi chung trên xe hoa lộng lẫy, ngựa bỗng khựng lại, một nữ nhân nhếch nhác bám lên xe, hướng về Tạ Dự gào:
“Hoàng thượng, hoàng thượng, ta mang mệnh Phượng! Ta thích ai, người đó mới là hoàng đế!
“Ta là nữ chính của thế giới này, người phải chọn ta, chọn ta! Vị trí hoàng hậu phải là của ta, là của ta!!
“Rõ ràng tất cả mọi người đều chỉ là vai phụ của ta, tại sao lại thế này? Tại sao lại thế này?”
Nữ nhân điên loạn vẫn lẩm bẩm những lời ấy.
Tạ Dự mất kiên nhẫn, định ra lệnh cho binh sĩ tại chỗ g.i.ế.c đi kẻ điên kia.
Ta ngăn lại, ném ra một con d.a.o găm, giống hệt như kiếp trước, đại tỷ cũng từng ném cho ta một con d.a.o như thế.
Đại tỷ sững sờ, nàng ta không ngờ rằng nghiệp chướng mà kiếp trước nàng ta gieo cho người khác, nay lại như vòng quay định mệnh, báo ứng chính xác lên người mình.
Nàng ta bỗng bật cười:
“Tống Hoài Tâm, ngươi tưởng mình thắng rồi sao? Vinh quang của ngươi bây giờ đều nhờ dựa vào Tạ Dự!
“Một khi hắn chán ghét, nghi kỵ ngươi, ngươi sẽ c.h.ế.t còn t.h.ả.m hơn cả Thôi Hoàng hậu!
“Ta sẽ chờ ngày đó! Chờ xem kết cục của kẻ sống nhờ vào nam nhân là thế nào!!”
Nàng ta mong ta sẽ ngã từ trên cao xuống, tan xương nát thịt.
Đại tỷ mong mãi, mong suốt năm năm, cuối cùng khi nghe tin nhi tử ta được Tạ Dự phong làm Thái tử, trong cơn căm hận và tuyệt vọng, nàng ta đã tự vẫn.
Sau lưng ta có cả Tống gia nâng đỡ, bên ngoài có Chiêu Hoa công chúa Bắc Di nhiếp chính ủng hộ, trong triều ta là mưu sĩ từng theo hoàng đế chinh chiến đoạt quyền, còn trong hậu cung, quý phi Triệu Dung Quân coi ta như tỷ muội.
Ta có nam nhân sẵn lòng vì ta mà chống đỡ, lại có tình nghĩa chân quý giữa những nữ nhân.
Tất cả những điều ấy tạo nên địa vị vững chắc không gì lay chuyển của ta hôm nay.
Sau khi trọng sinh, ta mới hiểu, sự độc lập thật sự của một nữ nhân không phải là chối bỏ mọi sự giúp đỡ, mà là biết rõ mình cần gì, và khéo léo giành lấy điều đó.
Như thế, vạn vật đều có thể hóa thành gió đông dưới chân ta, đưa ta thuận thế mà lên, một bước lên mây!
— Chính văn hoàn —
Phiên ngoại
Thoáng chốc, năm mươi năm trôi qua.
Đại Uy trong tay Tạ Dự ngày càng hưng thịnh.
Tống gia cũng dần lớn mạnh trong năm mươi năm ấy, chẳng bao lâu, thế lực Tống gia ở kinh thành đã có thể sánh ngang với Thôi gia ở Thanh Hà.
Từ khoảnh khắc đó, ánh nhìn của Tạ Dự với ta bỗng thay đổi.
Hắn bắt đầu đề phòng ta, ngăn cấm ta tiếp xúc với người nhà, thậm chí không cho ta gặp con cái.
Ta nhạy bén nhận ra điều gì đó, phản ứng đầu tiên chỉ thấy nực cười.
Nếu đại tỷ còn sống đến hôm nay, ắt hẳn sẽ vui mừng mà thốt lên, những điều nàng ta từng nói quả nhiên đều thành sự thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng ta nhất định sẽ vỗ tay, mắng ta đáng đời, tính toán nửa đời người, rốt cuộc vẫn đem toàn bộ tiền cược đặt lên chân tình của một nam nhân.
Đáng tiếc, nàng ta không còn để xem vở hài kịch này.
Năm mươi năm quá dài, đủ để thay đổi biết bao thứ.
“Vương gia, thiếp xin người thương xót.”
“Hắn”
Tạ Dự đã ở ngôi vua quá lâu, hắn đã đổi thay.
Khi còn trẻ, hắn từng nói với ta, điều hắn căm ghét nhất chính là sự lạnh lùng như Thịnh Nguyên Đế, điều hắn ghê tởm nhất chính là lòng nghi kỵ.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Vì sự nghi ngờ của phu quân, mà mẫu thân hắn đã tuyệt vọng tự vẫn.
Vì sự bạc bẽo của phụ thân, thiếu niên Tạ Dự khi ấy chỉ biết co ro mà sống.
Hắn từng khẽ dặn ta nơi gối chăn:
“Nếu một ngày nào đó ta lạc lối, trở thành kẻ mà ta từng căm ghét nhất, Hoài Tâm, nàng phải cứu ta.”
Câu nói ấy ta luôn ghi nhớ, vì vậy, vào khoảnh khắc Tạ Dự khởi sát tâm với Tống gia, ta đã cho hắn uống một liều độc.
Khi hắn bừng tỉnh, chỉ thấy ánh mắt ta dịu dàng:
“Bệ hạ từng nói, nếu có một ngày người trở thành kẻ như phụ hoàng, hãy để thiếp cứu người.”
Ta đặt tay hắn lên má mình, rơi lệ nói:
“Tạ Dự, thiếp đang cứu người đấy.”
Tạ Dự bình thản nhìn ta, trong mắt thoáng hiện lên ánh sáng của chàng thiếu niên năm nào.
Ta tự tay g.i.ế.c nam nhân ta từng thật lòng yêu.
Trước khi hắn hủy diệt tình cảm bao năm của chúng ta, trước khi hắn biến thành kẻ mà chính hắn từng ghét bỏ nhất, ta đã kịp cứu hắn.
Ta đã đọc quá nhiều sử sách, ta không làm Vệ Tử Phu.
Ta để lại Tạ Dự tốt nhất trong tim mình, và để lại vị minh quân tốt nhất trong lòng trăm họ Đại Uy.
Như thế, hắn sẽ không vì g.i.ế.c tộc nhân của ta mà bị ta oán hận, cũng không vì u mê cuối đời mà bị hậu thế phê phán.
Nhi tử ta kế vị, ta buông rèm nhiếp chính.
Nhiều năm trôi qua, vật đổi sao dời, chỉ còn Triệu thái phi là vẫn giữ được sự thuần khiết và hồn nhiên năm ấy.
Nàng có một nữ nhi, những khi rảnh rỗi, ta liền cùng Thái phi và công chúa đến ngự hoa viên nướng gà ăn.
Đại tỷ không biết, tuy ta từng hận nàng ta, nhưng những lời nàng ta nói, ta luôn ghi nhớ mà cảnh tỉnh bản thân.
Ngọn gió thuận chiều, đưa ta lên mây xanh.
Tạ Dự nếu có tình, chính là ngọn gió đông ta mượn lực.
Còn nếu hắn vô tình, thì hắn sẽ là vầng trăng sáng nơi cao, là ký ức ta mãi thương nhớ giữa đỉnh quyền lực.
- Hoàn văn -