“Nhưng cuối cùng ta thấy gì?
“Ta thấy Thôi tỷ tỷ mặc y phục trắng, lao mình từ lầu cao xuống.
“Ta thấy m.á.u đỏ thắm dưới thân nàng, nở thành một đóa mẫu đơn.
“Thôi tỷ tỷ c.h.ế.t rồi, món đồ sứ trắng trong tay ta cũng vỡ nát trong ngày ấy.
“Mà kẻ đầu sỏ gây nên tất cả…”
Đầu nhọn của cây trâm vàng đ.â.m thẳng vào tim Thịnh Nguyên đế.
Máu phun ra, Thẩm hoàng hậu nắm c.h.ặ.t đầu kia của trâm, trong nước mắt chan hòa là nỗi đau đớn cùng cực và cơn mê loạn:
“Tất cả là do ngươi hại nàng!”
37
Khi ta và Tạ Dự đến, chỉ thấy Thịnh Nguyên Đế quỳ gối trên đất, đầu rũ xuống hướng về phía Trường Ninh cung.
Đó là một tư thế quỳ để chuộc tội.
Bài vị của Thôi Hoàng hậu trong Trường Ninh cung vẫn chìm trong ánh nến ấm áp.
Thẩm Hoàng hậu đứng bên cạnh, đang lau sạch m.á.u dính trên trâm vàng, rồi thản nhiên cài lại lên búi tóc như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Ta không sao nối liền được hình ảnh vị hoàng hậu ôn nhu, hiền lành ngày trước với nữ nhân trước mắt, chỉ ngẩn người đứng yên tại chỗ.
Tạ Dự thì chẳng hề kinh ngạc, hắn sải bước đến, đỡ lấy cánh tay của Thẩm Hoàng hậu, hỏi bà có bị thương không.
Hoàng hậu Thẩm khẽ lắc đầu:
“Không, người của con rất cẩn thận.”
“Vậy thì tốt.”
Tạ Dự liếc nhìn t.h.i t.h.ể của Thịnh Nguyên Đế, đôi mắt vẫn chưa khép lại, rồi nói với tâm phúc bên cạnh:
“Truyền lệnh xuống, nói rằng Thịnh Nguyên Đế bị Thần Vương Tạ Dự c.h.é.m c.h.ế.t bên ngoài Trường Ninh cung. Trước khi c.h.ế.t, ngài ban tội kỷ chiếu, thống hối vì năm xưa từng nghi ngờ Thôi Hoàng hậu và Thôi thị.”
Thẩm Hoàng hậu nói không cần như vậy.
Tạ Dự đáp:
“g.i.ế.c vua là trọng tội, cứ để con gánh. Có như thế, mẫu hậu mới có thể yên ổn ngồi ở ngôi Thái hậu. Dù văn võ bá quan dâng tấu vạch tội thế nào hay hậu thế trong sử sách chê trách ra sao, tất cả đều do con chịu.”
Thì ra, ở kiếp trước, người g.i.ế.c vua không phải là Tạ Dự, mà là Thẩm Hoàng hậu.
Tạ Dự chỉ là người thay bà gánh tội này, để bà có thể thuận lợi ngồi lên ngôi Thái hậu.
Thẩm Hoàng hậu quay sang nhìn ta:
“Đứa trẻ ngoan, bức thư đó con mang đến chưa?”
Ta cẩn thận lấy từ tay áo ra bức thư do Thôi Hoàng hậu tự tay viết. Ta theo nhị ca đến phủ Thái tử, chính là vì bức thư này.
May mà bức thư chưa bị xé, nguyên vẹn được trao tận tay Thẩm Hoàng hậu.
Bà nâng bức thư lên, ép sát vào n.g.ự.c mình:
【Hai chiếc lá tuy là quà, giao tình chưa từng phai.】
【Một lòng sao còn hận, chi tử khiến người say.】
Bà khẽ đọc nửa câu sau của bài thơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khi ta và Tạ Dự đều sững sờ, Thẩm Hoàng hậu nói:
“Danh thật của ta là Thẩm Chi, chữ Chi trong hoa chi tử, là Thôi tỷ tỷ đặt cho ta.”
Thẩm Chi từng được Thôi Hoàng hậu cứu ra từ đống xác người c.h.ế.t vì ôn dịch.
Sau đó, Thôi Hoàng hậu vào cung, Thẩm Chi nỗ lực hết mình, từng bước một leo từ bùn lầy lên vị trí nữ thương nhân đứng đầu Đại Uy.
Tất cả những cố gắng ấy, chỉ để được gặp lại Thôi Hoàng hậu một lần.
Nhưng đêm nàng được vào cung, Thôi Hoàng hậu lại bị hoàng đế ép đến tuyệt vọng, nhảy xuống lầu mà c.h.ế.t ngay trước mắt nàng.
Khi ấy, Thẩm Chi đã thề, sẽ dùng cả đời này để báo thù cho Thôi Hoàng hậu.
Bà dốc hết tâm cơ ở lại bên cạnh Thịnh Nguyên Đế, thay Thôi Hoàng hậu nâng đỡ như tử duy nhất của bà, Tạ Dự.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Thức ăn của Thịnh Nguyên Đế thực ra đã bị hạ độc từ mười năm trước.
Thẩm Chi vẫn luôn chờ đợi, đợi đến khi Tạ Dự đủ mạnh, đủ cánh để khởi binh đoạt vị, bà sẽ khiến Thịnh Nguyên Đế phát độc trọng bệnh.
Bức thư ấy, là Thôi Hoàng hậu viết cho Thẩm Chi.
Bà sớm đã biết, cô nương mồ côi đáng thương năm xưa mình cứu nay đã từng bước trưởng thành thành một đại thụ vững chãi.
Bà vui mừng thay cho nàng, nhưng bị giam nơi thâm cung, điều duy nhất có thể gửi gắm, chỉ là những dòng tình ý trên trang thư ngắn ngủi.
Đáng tiếc, cả đời hai người, chỉ có một lần gặp gỡ.
38
Giống như kiếp trước, Tạ Dự thuận lợi đăng cơ trở thành hoàng đế.
Bản chiếu tự tội giả kia được hắn đóng ngọc tỷ, công bố khắp thiên hạ.
Từ đó, thiên hạ đều biết Thôi Hoàng hậu c.h.ế.t là vì lòng bạc bẽo và âm mưu của hoàng đế, rằng bà không hề có lỗi với bất kỳ ai.
Nhưng khác với kiếp trước, lần này trong việc Tạ Dự tạo phản, có cả sự bày mưu và thúc đẩy của ta, vì thế khi luận công ban thưởng, ta trở thành công thần đứng hàng đầu.
Ta chỉ cầu một điều duy nhất. khôi phục sắc phong Nhất phẩm cáo mệnh cho tổ mẫu.
Nhị ca trong loạn cung lập được chiến công hiển hách, Tạ Dự phong huynh ấy làm Định An Hầu.
Như thế, Tống gia lại một lần nữa hưng thịnh rực rỡ.
Ta khiến toàn bộ Tống gia đạt đến vinh hiển chỉ vì ta hiểu rõ, chỉ khi sau lưng có gia tộc cường thịnh nâng đỡ, ta mới có thể đứng vững giữa vòng xoáy quyền lực.
Tân đế kế vị, cần phong hoàng hậu.
Ta có gia thế hiển hách, lại được Chiêu Hoa công chúa nơi Bắc Di đích thân tiến cử.
Triệu Dung Quân nói:
“Vị trí hoàng hậu nhường cho muội cũng được thôi, Tống gia các người quả thật có công lớn, hơn nữa ta vốn cũng chẳng thích tranh giành mấy thứ đó.
“Nhưng nếu muội làm hoàng hậu rồi, còn nướng gà cho ta ăn không?”
Ta cong môi cười: “Bảo đảm để tỷ ăn cho chán mới thôi!”
Cuối cùng Tạ Dự đến hỏi ta, ta không chút do dự mà gật đầu.
“Hẳn trẫm tưởng nàng sẽ khách sáo từ chối chứ.”
“Thiếp chưa từng che giấu ham muốn và dã tâm của mình, bệ hạ biết rõ điều đó. Thiếp muốn vị trí hoàng hậu, thiếp thích cảm giác được tự mình nắm lấy số phận.”