6
Bên cạnh, quan binh tiến lên định áp giải đại tỷ đi.
Thấy tổ mẫu không còn đoái hoài đến sinh tử của mình, đại tỷ liền vội vàng van nài tới mẫu thân:
“Mẫu thân! Con là m.á.u mủ của người, nếu tất cả nữ quyến Tống gia đều làm nô thì thôi đành chịu, nhưng giờ mọi người đều được miễn tội, chỉ mình con bị đem bán, thật bất công! Mẫu thân có nỡ để con chịu khổ như vậy không?”
Mẫu thân vốn luôn kính trọng tổ mẫu, nhưng dù sao Tống Hoài Ngọc cũng là con ruột, thấy nàng ta sắp làm mẫu thân mềm lòng, ta liền chen ngang:
“Đại tỷ sẽ không bị lưu đày. Đại tỷ bây giờ là một nữ nô có thể bị bán.”
Ta quay qua Tạ Dự: “Vương gia, thiếp muốn mua một nô tài mang theo bên mình, có được chứ?”
Kiếp trước, trước khi c.h.ế.t, Tống Hoài Ngọc nói với ta những điều kỳ quái, “nữ chính”, “hiến tế thân nhân”, “đẹp, mạnh, bi thảm”.
Ta không thể hiểu hết nhưng đoán được Tống Hoài Ngọc có ý muốn hại c.h.ế.t toàn bộ thân quyến, dựng lên hình ảnh nữ anh hùng bi thảm, độc lập.
Tự cường giữa nghịch cảnh không có gì sai, sai là nàng ta dẫm lên xác thân nhân để đạt mục đích.
Nếu mẫu thân mềm lòng giữ nàng ta lại, cả Tống gia rất có thể sẽ lại rơi vào con đường diệt vong y như kiếp trước.
Ta tuyệt đối không thể để Tống Hoài Ngọc toại nguyện.
Tạ Dự hiện giờ còn thấy ta mới mẻ, ta vừa xin một tiếng, hắn liền đáp luôn.
Hắn sai thuộc hạ đưa cho ta hai lượng bạc:
“Mua một nô tài, từng này đủ rồi.”
Đại tỷ như bị nhục nhã vì hai lượng bạc đó, quát:
“Vương gia, trong mắt ngài, ta chỉ đáng giá hai lượng sao?!”
“Tốt hơn còn đắt đó.”
Ta rút lại một thỏi bạc, chỉ đưa một lượng cho quan binh:
“Người phạm tội này, phủ Thần Vương mua rồi.”
Tạ Dự hành sự tuy phóng túng nhưng được Hoàng đế sủng ái, nên quan binh đến tịch thu vẫn rất kính trọng.
Quan binh thực nhận lấy một lượng bạc, nói công việc công vụ:
“Chuyện Tống gia còn cần Vương gia vào cung diện Thánh, tự mình tấu trình mới ổn.”
Tạ Dự ôm ta vào n.g.ự.c: “Bản vương tất nhiên sẽ bảo vệ gia nhân của mỹ nhân.”
Trên người hắn thoang thoảng một mùi trầm lạnh lẽo, hương ấy xộc vào mũi khiến đầu ta đau.
Thần Vương giả vờ ra vẻ làm gì cho lộ, nhà nào trác táng ăn chơi mà trên người lại có mùi hương lạnh lùng như thế?
7
Đại tỷ giờ là nô tỳ của ta, đã theo ta vào phủ Thần Vương.
Tạ Dự không vội vào triều, hắn lầm lỳ đến mức cả chiếu chỉ của Hoàng thượng cũng chả buồn để ý.
Người đời chê hắn là phóng đãng.
Vừa vào phủ, Tạ Dự thả tay ta ra, để ta tự đi chọn một viên tẩm thất trong nội viện.
Hắn chưa lập giá, nhưng mấy năm nay tiếng đồn về hắn không ít.
Lắm tin đồn nói hắn trêu ghẹo thiếu nữ nhà lành, say rượu làm nhục cô nương đàn tranh, chuyện như cơm bữa.
Hắn thích cho mỹ nhân trùm khăn đỏ lên đầu, rầm rộ ôm về phủ.
Sáng hôm sau thì đuổi đi như chưa từng có chuyện xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cái tiếng Thần Vương “ham sắc, bắt rồi bỏ” vì thế mà ra.
Lạ là những cô nương bị Thần Vương “bắt” kia, sau đó đều không truy cứu gì.
Họ bị bịt mặt khi dẫn vào phủ, người ngoài làm sao biết rốt cuộc là ai đã bị ôm vào.
“Phủ chỉ có một Triệu trắc phi.”
Người đưa ta vào nội viện, Trần ma ma nói:
“Vị ấy là thứ nữ của Thượng thư, còn các cô nương khác chỉ được phép qua đêm ở phủ, sáng sớm sẽ bị đưa trả về.”
“Nàng ngoan ngoãn ở lại một đêm đi, ngày mai ở lại hay về, tùy vào tài năng của nàng.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Tạ Dự có vẻ thu thập mỹ nhân, thực ra những mỹ nhân như ta hôm nay chỉ là công cụ diễn trước thiên hạ, lúc thì ôm cho oai, sáng sớm lại trả về.
Vị trắc phi kia ở lại được vì nàng có gia thế.
Còn ta thì không có gia thế, lại mang tội.
Như Trần ma ma nói, nếu ta không có tài nghệ gì thì cũng chỉ như mấy cô nương kia, sáng mai sẽ bị trả về.
Tống gia giờ suy vong, nếu ta bị trả về, ta chẳng thể một mình kéo cả gia tộc vực dậy.
Ta đang bồn chồn thì Tống Hoài Ngọc bên cạnh khinh bỉ cười:
“Vương gia trúng tiếng sét ái tình với ta, ta không chịu, hắn mới đành lấy ngươi.”
“Những kẻ bị bắt rồi bỏ trước kia chắc toàn là loại lẳng lơ như ngươi.”
Nàng ta chỉnh lại búi tóc: “Nam nhân thích loại cứng rắn, tự lập như ta…”
Nàng ta thật thú vị, một tay la lên nữ nhân phải tự lập, một tay độc ác săn tìm những nữ tử không có quyền tự quyết để tô vẽ mình thanh cao.
Chưa kịp để ta đáp, Trần ma ma bỗng quay lại, giáng một cái tát:
“Phủ có phép tắc nghiêm cẩn, ngươi là nô tỳ, dám xen vào lời của chủ sao?”
Đại tỷ ôm má đỏ ửng, sững sờ rồi căm giận nhìn Trần ma ma:
“Ngươi dám tát ta!? Ta là tiểu thư tướng phủ! Tổ phụ ta là Trấn quốc đại tướng quân! Tổ tông Tống gia được phụng thờ ở miếu tổ!”
Trần ma ma cười nhạo: “Nghe nói trưởng nữ Tống gia tự xưng không dựa dẫm nam nhân, sao giờ lại vội vàng muốn dựa vào danh tiếng phủ tướng quân?”
Tống Hoài Ngọc nghẹn lời, mặt đỏ bừng.
Nàng ta định chống trả, liền hai gia đinh phía sau giật c.h.ặ.t hai tay, đá cong đầu gối nàng ta.
“Đã mua vào là nô tỳ, phải đem vào hậu viện dạy cho biết phép tắc!!”
Trần ma ma vừa ra lệnh, hai gia đinh kéo nàng ta xuống ngay.
Ta lạnh lùng nhìn, không van xin.
Đại tỷ tức tối hét:
“Tống Hoài Tâm, ta sẽ xem ngươi bị Tạ Dự đuổi ra đường!”
8
Đêm xuống.
Ta tắm rửa thay y phục, xõa tóc ngồi trước giường, chờ suốt hai canh giờ, Tạ Dự vẫn chưa tới.
Bụng ta réo vang, bèn sai tiểu nha hoàn xuống bếp tìm cho ta một con gà.
Giữa đêm khuya, Tạ Dự đang vùi đầu trong thư phòng nghiên cứu binh pháp, chợt ngửi thấy một mùi hương thơm nức mũi.