Hắn sai người đi hỏi, tâm phúc trở về bẩm:
   “Là Tống cô nương kia, nàng ta đốt lửa trong viện… ờ… đang nướng gà.”  
 Tạ Dự: “…”  
 Khi hắn bước vào phòng, ta đang ung dung gặm một chiếc đùi gà, vẻ mặt an nhàn như chốn không người.  
 Tạ Dự tiến lại, khẽ kẹp cằm ta đã dính đầy dầu mỡ:  
 “Ngươi thật coi đây là nhà mình rồi sao?”  
 “Đã theo Vương gia, thì phủ Vương gia đương nhiên là nhà của thiếp.”  
 “Ngươi không sợ bản vương à?”  
 Tiếng ác danh của hắn lan xa, nghĩ đến trước kia những cô nương được ở cùng hắn một đêm, chắc đều run rẩy khiếp đảm.  
 Còn ta, có lẽ là người điềm tĩnh nhất trong số đó.  
 “Vì sao phải sợ?”  
 Một người đã c.h.ế.t một lần, tất nhiên gan sẽ lớn hơn.  
 Ta bẻ một chiếc đùi gà khác, đưa lên:  
 “Ăn không? Gà ta nướng chưa ai chê bao giờ.”  
 Đêm khuya, chẳng ai có thể từ chối một con gà nướng thơm lừng nóng hổi.  
 Cổ họng Tạ Dự khẽ chuyển, hắn đẩy tay ta ra:  
 “Bản vương không ăn.”  
 Miệng nói vậy, nhưng ta biết là dối lòng.  
 Ta không ép, chỉ đứng dậy, choàng tay qua cổ hắn, giọng nhỏ nhẹ, mị hoặc:  
 “Vương gia, thiếp ăn no rồi, giờ sức lực dư thừa. Một lát nữa người muốn thiếp kêu to đến đâu, thiếp kêu đến đó.”  
 Đôi tai Tạ Dự đỏ bừng trong mắt ta, rồi đột nhiên cổ ta siết c.h.ặ.t lấy cổ ta:  
 “Tống tam tiểu thư vốn ngây ngốc, giờ lại bày trò gì trước mặt bản vương?”  
 “Thỏ bị dồn ép cũng biết c.ắ.n người, huống hồ thiếp muốn sống sót, đương nhiên phải học cách làm Vương gia vui lòng.  
 “Thiếp cần sự che chở của Vương gia, còn Vương gia cũng cần một nữ nhân thông minh phối hợp mà diễn.”  
 Ta ghé sát tai hắn, giọng khẽ mà thẳng vào điều hắn quan tâm nhất:  
 “Thái tử đảng giờ đang như mặt trời giữa trưa, nếu Vương gia không muốn đi vào vết xe đổ của Hiền vương năm đó, ắt phải biết tránh mũi nhọn.”  
 Hai năm trước, Hiền vương nổi danh hiền đức bị Thái tử vu hãm, cuối cùng tự vẫn.  
 Hiền vương c.h.ế.t, triều đình chỉ còn lại hai hoàng tử: Thái tử Tạ Huy và Thần vương Tạ Dự.  
 Hoàng đế nay đã tuổi cao bệnh nặng, ngai vàng sắp thành mồi trong tay kẻ thắng.  
 Trong cuộc chiến ngầm ấy, Tạ Dự dùng cái tiếng “phóng đãng, hoang đường” của mình để ẩn thân, tránh mọi tầm ngắm.  
 Thật ra, hắn mới là người Hoàng đế trọng dụng nhất.  
 Mẫu thân hắn là Tiên hoàng hậu, huyết thống thuần chính, thế gia ngoại tộc lại cường thịnh.  
 Quan trọng nhất, Hoàng đế hiện giờ vì áy náy với Tiên hoàng hậu nên luôn dung túng Tạ Dự, hắn làm gì quá đáng cũng được tha thứ.  
 Với lợi thế ấy, đáng ra Tạ Dự là cái gai trong mắt Thái tử, nhưng mấy năm nay, hắn lại dùng bộ mặt ăn chơi trác táng để che giấu mũi d.a.o của mình.  
 Hắn muốn ngồi trên núi nhìn hổ đấu, chờ lúc ngư ông đắc lợi.  
 Đời trước, hắn quả thật đã đợi đến khi Thái tử hạ Hiền vương, rồi nhân danh chính nghĩa khởi binh diệt Thái tử, cuối cùng đoạt lấy ngai vàng.  
 Còn bây giờ, Tạ Dự vẫn đang trong thời kỳ ẩn nhẫn.  
 [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - 
Hắn muốn gì, ta sẽ dâng cho hắn thứ ấy.  
 “A! Vương gia kéo rách áo thiếp làm gì thế, nhẹ thôi!”  
 Ta bỗng cố tình kêu lên, giọng lả lơi, yếu ớt mà đầy khiêu khích.  
 Tạ Dự nhìn ta, kinh ngạc:  
 “Ngươi… là loại nữ nhân bản vương chưa từng thấy!”  
 Ta không buồn giữ thể diện, vòng tay qua eo y, khẽ cười trêu:
 Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
 “Nghe nói Vương gia đêm nào cũng phong lưu, tới lượt thiếp rồi… không biết có làm được hay không?”  
 Ánh mắt Tạ Dự tối lại, hắn ôm ta ném thẳng lên giường, thân hình rắn chắc đè xuống.  
 Đêm ấy, cổ họng ta khản đặc.  
 Ba phần là diễn, bảy phần là thật, bởi Tạ Dự thật sự khiến ta đau đến run rẩy.  
 Đường đường là Thần vương từng trải, vậy mà lại giống như một con dã thú non nớt, chỉ biết dùng sức mà không biết thương hoa tiếc ngọc.  
 Ngoài cửa, Trần ma ma không nhịn nổi, bịt c.h.ặ.t tai, quay sang hai nha hoàn đang canh cửa nói nhỏ:  
 “Vương gia… đêm nay sao lại động thật rồi nhỉ?”  
 Hai tiểu nha hoàn mặt đỏ ửng, không dám ngẩng đầu.  
 9  
 Sáng hôm sau, khi ta đang mê man ngủ vì kiệt sức, bỗng cảm thấy một dòng suối ngọt mát chảy vào miệng.  
 Ta giật mình tỉnh dậy, thấy Tạ Dự đang cầm chén trà đỡ ta uống nước.  
 Thì ra là nước thôi.  
 Tạ Dự hỏi: “Sao nàng trông hoảng hốt vậy? Tưởng là cái gì?”  
 “Không có gì… ta tự dọa mình thôi.”  
 Ta ngồi dậy, nắm lấy chén nước, ngượng ngùng uống một ngụm lớn.  
 Tạ Dự từ trên giường xuống, giờ này hẳn hắn phải vào triều.  
 Ta cố chịu đựng cơn đau ê ẩm nơi eo và run rẩy nơi chân, chủ động xuống giường giúp hắn mặc áo bào, cố gắng lấy lòng.  
 Đợi hắn mặc xong, ta thuận tay cầm một chén rượu còn lại từ đêm qua, đổ lên bên hông hắn.  
 Rượu trong vương phủ đều là loại thượng hạng, chỉ vài giọt thôi mà mùi đã nồng đến cay mũi.  
 Tạ Dự nhíu mày: “Nàng làm gì vậy?”  
 “Người không dính chút mùi rượu, sao trông được như vương gia vừa hoang lạc một đêm?”  
 Ta nói, rồi in một dấu son lên cổ hắn.  
 Cổ Tạ Dự lập tức căng c.h.ặ.t, yết hầu khẽ trượt lên xuống.  
 “Một dấu có khi chưa đủ rõ, để ta thêm cái nữa.”  
 Ta chu môi định hôn thêm bên trái cổ hắn, nhưng Tạ Dự kịp đưa tay bóp miệng ta thành mỏ vịt:  
 “Im miệng.”  
 Ngoài cửa, Trần ma ma cung kính hỏi: “Vương gia, có phải Tống cô nương này theo lệ cũ, đưa về phủ chứ ạ?”  
 Tạ Dự giơ tay che lên dấu son trên cổ: “Nàng ấy tối qua mệt rồi, không cần vội đuổi đi.”  
 Trần ma ma sững sờ, đây là… muốn giữ người lại?  
 Tạ Dự bỏ tay xuống, dấu son vẫn còn đó, rồi cứ thế vào triều.  
 Ta vốn tưởng hắn sẽ chán ghét mà lau đi.