10
Buổi trưa hôm ấy, nghe tin điện hạ Thần vương vì trác táng vô độ mà bị hoàng đế giữ lại trong cung để suy xét lỗi lầm.
Với Tạ Dự, chuyện này vốn đã là cơm bữa.
Miệng hoàng đế nói phạt, nhưng đến chạng vạng thì thánh chỉ tha cho Tống gia đã ban xuống.
Nam đinh Tống gia không phải c.h.é.m đầu, chỉ bị phạt làm khổ dịch.
Nữ quyến không bị bắt làm nô, chỉ giáng thành thứ dân.
Gia sản Tống gia bị tịch thu quá nửa, nhưng phủ đệ vẫn được phép cho nữ quyến ở lại.
So với kiếp trước bị diệt môn, như vậy đã là kết quả rất tốt rồi.
Đêm ấy, có mật tín từ phủ Thần vương gửi đến phủ Thái tử, trong viết:
【Sau khi Tạ Dự từ cung về, liền vào Duyệt Đào viện, cùng nữ nhân Tống gia đó đùa giỡn, tiếng cười nũng nịu, thật chói tai khó nghe.】
【Nữ nhân Tống gia chỉ có sắc mà rỗng tuếch ngu ngốc, Tạ Dự mê mẩn vì nhan sắc, lại còn vì ả mà cầu xin thánh thượng tha cho Tống gia, khiến thánh thượng nổi giận.】
Thái tử nghe xong mật tín, khẽ đưa tay hất quân đen trên bàn cờ đi:
“Rượu và sắc dễ làm mê muội lòng người, xem ra Tạ Dự chẳng đáng để lo ngại.”
11
Sáng sớm hôm sau, khi Tống Hoài Ngọc từ hậu viện được thả ra sau khi bị quản giáo lại vừa khéo bắt gặp một nhóm nha hoàn bưng đủ loại gấm vóc lụa là, châu báu kỳ trân tiến về phía Duyệt Đào viện của ta.
Ta cầm viên dạ minh châu trong tay, ngước nhìn “đại tỷ” đã thay sang bộ đồ nha hoàn, mỉm cười:
“Đại tỷ xem, chẳng phải ta đã được sủng ái rồi sao?”
Nàng ta nghiến răng: “Không có nam nhân, ngươi chẳng là gì cả!”
Nếu không tận mắt thấy kiếp trước nàng ta g.i.ế.c cả nhà rồi lại nhào vào lòng Hách Liên An, giả vờ yếu đuối nịnh nọt, e rằng ta đã bị vẻ chính nghĩa nghiêm nghị của nàng ta dọa cho tin thật rồi.
“Ngươi nói đúng, nếu không dựa vào Tạ Dự, ta quả thật chẳng là gì.
“Phụ thân và các huynh sẽ bị xử c.h.é.m, tổ mẫu và mẫu thân sẽ bị đày ra Bắc địa, còn ta sẽ bị bán vào giáo phường làm kỹ nữ.”
“Mà tất cả, đều vì đại tỷ cố ý mạo phạm hoàng hậu.”
“Ngươi ép ta vào chỗ c.h.ế.t, ta đương nhiên phải bằng mọi cách cứu lấy mình.”
“Chẳng lẽ ta đáng phải bị ngươi hại c.h.ế.t sao?”
Nữ tử độc lập tự cường, với việc thuận thế mà đi, biết mượn sức người khác để vươn lên, vốn chẳng hề mâu thuẫn.
Tạ Dự là hoàng tử ẩn nhẫn thâm sâu, tương lai của hắn là ngôi cửu ngũ chí tôn.
Ta nương theo hắn, không chỉ tránh khỏi kiếp nô tỳ, mà còn có thể cứu được nữ quyến Tống gia khỏi nước lửa.
Vừa lợi mình lại lợi người, cớ gì không làm?
Gió lành cần có lực, mà Tạ Dự chính là ngọn gió đông giúp ta đổi mệnh ở kiếp này.
12
“Đại tỷ phẫn uất như vậy, hẳn ngươi cũng chẳng thật lòng muốn làm nô tỳ của ta. Thôi thì để ngươi xuống hậu viện giặt đồ.”
“Ngươi chẳng bảo muốn tự lập sao? Vậy để ta xem, trong nghịch cảnh thế này, ngươi có thể tự mình vươn lên ra sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỉ cần nàng ta ở trong tầm mắt ta thì tuyệt đối không thể nổi phong ba như kiếp trước.
Tống Hoài Ngọc lại cười nhạt: “Ngươi tưởng ta sẽ để mặc ngươi làm gì thì làm à?”
Nàng ta đột nhiên quay về phía giả sơn, cúi người hành lễ:
“Cung nghênh Trắc phi nương nương.”
Từ sau giả sơn, một phụ nhân y phục hoa lệ tinh xảo bước ra, Trắc phi của Thần vương phủ, thứ nữ của Thừa tướng, Triệu Dung Quân.
Đại tỷ bước đến bên cạnh nàng ta: “Đêm qua, ta trốn khỏi hậu viện, là được Trắc phi nương nương cứu.
“Ta và nương nương nói chuyện suốt đêm, nương nương thương ta, đã nhận ta làm tì nữ nhất đẳng bên người.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Ta rất thích tác phong và khí độ của nha đầu này.”
Trắc phi nhìn ta: “Ngươi chính là Tống cô nương mới đến phải không?”
Ta cung kính hành lễ, Trắc phi nói tiếp:
“Ta là Trắc phi đường đường chính chính của vương gia, còn ngươi thì sao? Dù được vương gia ân sủng nhưng chẳng có danh phận, đến hầu phòng cũng chưa được tính. Theo lý, gặp ta, ngươi phải hành đại lễ quỳ bái.”
Trắc phi rõ ràng đang bênh vực đại tỷ, muốn thay nàng ta xả giận.
Không biết đêm qua đại tỷ đã nói gì, mà khiến nàng căm ghét ta đến vậy.
Ta hiện vẫn chưa đứng vững trong vương phủ; đúng như lời nàng nói, Tạ Dự tuy giữ ta lại nhưng vẫn chưa ban danh phận chính thức.
Đã ở thế yếu, dĩ nhiên ta phải biết cúi đầu.
Ta cung kính quỳ xuống, hướng Trắc phi dập đầu hành lễ.
“Hoài Ngọc nói, tâm ngươi cao hơn trời, một khi bám được cành cao trong vương phủ liền muốn bắt nạt tỷ tỷ. Ta chán ghét nhất là cảnh tỷ muội đấu đá.
“Nếu ngươi còn dám ức h.i.ế.p nàng, ta nhất định sẽ bảo vương gia đuổi ngươi khỏi phủ!”
Trắc phi quở trách ta, bắt ta quỳ đến tận giữa trưa mới cho đứng dậy.
Ta chỉ có thể im lặng quỳ suốt.
Khi Trắc phi rời đi, đại tỷ tiến lại gần, giơ chân giẫm lên tay ta, cười đắc ý:
“Hoài Tâm, ván này, vẫn là ta thắng.”
13
Ba ngày sau, nam đinh Tống gia bị phạt làm khổ dịch, bị quan phủ áp giải ra phố để bêu.
Trên phố chật kín người xem náo nhiệt.
Tống gia từng một thời hưng thịnh, mà thế nhân vốn thích ngắm người khác xây lầu cao, lại càng thích nhìn lầu cao của người khác sụp đổ.
Tạ Dự cho phép ta hôm nay được ra khỏi vương phủ, đi tiễn một đoạn đường.
Ta đứng giữa phố, nhìn phụ thân bị gông xiềng.
Từ khi bị bắt giam đến nay, mái tóc ông đã bạc quá nửa.
Tứ đệ chưa đầy mười tuổi đi sau phụ thân, chiếc gông trên cổ lại còn nặng hơn cả người khác.
Ta đau lòng vô cùng nhưng cũng hiểu rõ, nếu nam đinh Tống gia không thể rửa sạch tội danh thì ta cũng sẽ bị liên lụy, mãi mãi không thể ngóc đầu dậy.