Triệu trắc phi là nữ nhân duy nhất có danh phận trong vương phủ, cũng tự nhiên theo cùng.
Những ngày này, kinh thành đều đồn rằng Tạ Dụ sủng ái nữ tội thần Tống gia.
Để củng cố “tiếng xấu” đó, Tạ Dụ dĩ nhiên mang ta đi theo.
Trường săn mùa thu nằm ở vùng ngoại ô phía bắc hoàng thành, trong khuôn viên săn b.ắ.n có cả một mảng rừng hoàng gia rộng lớn.
Cây cối cao vút, dã thú ẩn hiện giữa tán lá.
Để tăng phần náo nhiệt, người Bắc Di tặng một chiếc lồng sắt khổng lồ.
Bên trong là một con voi đực khổng lồ với cặp nanh dài sắc bén.
Người Đại Uy có mặt đều biến sắc.
Năm năm trước, trong trận Bắc Thủy, Đại Uy đại bại, chính là thua dưới chân voi chiến Bắc Di.
Người Bắc Di lấy voi làm vũ khí chiến tranh, những con voi được huấn luyện có thể giẫm c.h.ế.t ba binh sĩ trong nháy mắt.
Sau thất bại năm ấy, hoàng thất bất đắc dĩ phải gả Chiêu Hoa công chúa hòa thân, đổi lấy hòa bình.
Năm năm trôi qua, quốc lực Đại Uy tuy có khôi phục phần nào, miễn cưỡng có thể đối kháng Bắc Di nhưng chỉ cần thấy voi, nỗi ám ảnh vẫn chưa tan biến.
Sắc mặt hoàng đế cũng tối sầm.
Hách Liên An ngạo mạn khiêu khích:
“Nghe nói mấy năm nay Đại Uy có không ít dũng sĩ, không biết ai có bản lĩnh thuần phục được voi chiến Bắc Di của ta?”
Chưa đợi hoàng thất Đại Uy đáp lời, Chiêu Hoa công chúa bỗng nhìn về phía Tống Hoài Ngọc, người đang đứng bên cạnh Triệu trắc phi.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đại tỷ đã trở thành tâm phúc bên cạnh Triệu trắc phi, theo nàng tiến vào trường săn.
“Ngươi chính là trưởng nữ Tống gia, Tống Hoài Ngọc?”
Đại tỷ tưởng mình được để mắt tới, lập tức bước lên hành lễ đáp lời.
Khi cúi đầu, đóa mẫu đơn nàng ta cố tình cài trên búi tóc đặc biệt nổi bật.
Ánh mắt Hách Liên An liền dừng lại trên người nàng ta, vị Bắc Di vương ấy vốn ưa thích mẫu đơn của Đại Uy, năm đó khi cưới Chiêu Hoa công chúa, hắn từng nói trước thiên hạ rằng mình hái được “đóa mẫu đơn tôn quý nhất Đại Uy”.
Công chúa khẽ cười nhạt:
“Năm xưa bổn cung xuất giá, ngươi cũng ở hàng tiểu thư tiễn đưa.
“Lời ngươi nói khi ấy, bổn cung vẫn nhớ rõ.”
Năm năm trước, vào ngày công chúa xuất giá hòa thân, không ít tiểu thư kinh thành ra tiễn.
Khi công chúa lên kiệu hoa, luyến lưu không rời mẫu phi, đại tỷ ta khi ấy đứng bên cạnh cười khẽ châm biếm:
“Đã làm công chúa thì nên đi hòa thân, khóc lóc làm gì? Không phải là để gợi lòng thương của nam nhân sao?”
Có người phản bác, nói công chúa vì nước hi sinh, không đáng bị chế giễu.
Đại tỷ ta liền hùng hồn đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Gả cho nam nhân thì có gì mà là anh hùng! Nếu công chúa thật sự có bản lĩnh, thì nên treo cờ ra trận, làm nữ tướng mới là hào kiệt, chứ không phải dựa vào hôn nhân mà cầu hòa bình!”
16
Năm đó, công chúa bận bịu việc xuất giá nên không so đo với nàng ta, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy đại tỷ, nàng lại nhớ ra mối hận cũ năm xưa.
“Những lời ngươi mỉa mai bổn cung năm ấy, đến nay ta vẫn nhớ rõ.
“Bao năm nay, tuy ở nơi Bắc Di xa xôi, ta vẫn thường nghe người ta nhắc đến trưởng nữ Tống gia.”
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Nghe nói trưởng nữ Tống gia khác hẳn với nữ nhi khuê các bình thường, người ta khen ngươi kiên cường, tự lập, có phong thái của một nữ anh hùng.”
Công chúa liếc nhìn Hách Liên An:
“Ngay cả Bắc Di vương nghe chuyện về ngươi cũng vô cùng tán thưởng, ngày đêm mong được tận mắt thấy vị ‘kỳ nữ’ này của Đại Uy.”
Thì ra đây chính là lý do những năm qua Tống Hoài Ngọc hành sự kiêu ngạo, phô trương như vậy.
Nàng ta ngày nào cũng treo câu “không dựa vào nam nhân” trên miệng, lại thường chê bai những nữ nhân khác là “kiều thê”.
Trong thời đại này, hiếm có nữ tử nào tự rêu rao như thế.
Danh tiếng của Tống Hoài Ngọc lan xa tận Bắc Di, quả nhiên khiến Bắc Di vương sinh lòng hiếu kỳ.
Mục đích của nàng ta đã đạt được. Kiếp trước, sau khi nghe tin nàng ta bị lưu đày, Bắc Di vương từng cố ý đến biên cảnh cứu nàng ta.
Còn kiếp này, vì đại tỷ không bị đày ra biên giới, nên Bắc Di vương mới nhân danh “tháp tùng công chúa về thăm thân”, cố ý đến Đại Uy chỉ để tận mắt nhìn thấy nàng ta.
Nhưng điều khiến đại tỷ chú ý lại là mấy lời công chúa nói, rằng Bắc Di vương “thưởng thức” nàng ta.
Nàng ta bất giác quay đầu nhìn về phía hắn. Khi hai ánh mắt chạm nhau, khóe môi Hách Liên An khẽ nhếch, rõ ràng là có hứng thú với nàng ta.
“Tiện nữ đã cắt đứt quan hệ với tội thần Tống gia, nay tuy thân mang nô tịch, nhưng trong sạch.”
Nàng ta ngẩng cao đầu nói:
“Tuy là nô, nhưng tuyệt đối không cam chịu số mệnh.”
Nàng ta cắt đứt với Tống gia gấp như vậy, chỉ để giữ cho mình một thân phận trong sạch, mong rằng khi Hách Liên An theo công chúa hồi Đại Uy, hắn sẽ để mắt đến nàng ta.
Ánh mắt nàng ta đầy mong đợi, chờ hắn mở miệng xin hoàng đế Đại Khải ban nàng ta cho hắn.
Chưa đợi Hách Liên An nói gì, Chiêu Hoa công chúa đã cười:
“Tống Hoài Ngọc, nếu ngươi đã tự xưng mạnh mẽ, độc lập như thế, vậy hãy thay mặt Đại Uy ra mặt thuần phục con voi kia đi.”
Đại tỷ sững sờ: “Công chúa nói... gì cơ?”
Chiêu Hoa công chúa vẫn mỉm cười:
“Ngươi chẳng phải là ‘kỳ nữ’ sao? Chẳng phải luôn tự xưng mình là nữ anh hùng ư? Để bổn cung xem xem, ngươi có thật bản lĩnh đó không.”
Ta kinh ngạc nhìn công chúa, nàng năm xưa hoạt bát, khoan dung, chưa từng làm khó ai.
Năm năm hòa thân ở Bắc Di đã khiến ánh mắt nàng trở nên mờ tối, như thể mọi lòng nhân hậu đều bị mài mòn.