Trên Tầng Mây Xanh

Chương 9



Hoàng thất Đại Uy cũng không ai can thiệp.

 

Trong mắt bọn họ, Tống Hoài Ngọc chỉ là một nô tỳ rẻ mạt, có thể khiến công chúa nở nụ cười đã là phúc của kẻ hèn mọn đó.

 

Con voi được dắt ra khỏi chuồng sắt, còn Tống Hoài Ngọc bị binh lính áp giải xuống bãi thú.

 

Nàng ta bắt đầu hoảng loạn, không cầu xin công chúa, mà hướng về phía Hách Liên An gào lên:

 

“Đại vương! Cứu ta với! Ta sẽ bị voi giẫm c.h.ế.t mất!!”

 

Hách Liên An nhìn nàng ta van xin, vẻ mặt lại chẳng mấy hài lòng:

 

“Cô cũng muốn biết, một ‘kỳ nữ’ như ngươi liệu có bản lĩnh thật sự hay không. Nếu ngươi còn sống bước ra khỏi bãi thú, bản vương sẽ nạp ngươi làm thiếp.”

 

Tống Hoài Ngọc bị ném xuống bãi thú.

 

Bãi thú nằm trong một hõm đất trũng giữa trường săn.

 

Con voi từ trong lồng sắt được thả ra.

 

Kiếp trước, chính con voi này đã bất ngờ giẫm c.h.ế.t tiểu vương gia của công chúa.

 

Thấy Tống Hoài Ngọc, voi lập tức đỏ ngầu hai mắt, phóng thẳng về phía nàng ta.

 

Tống Hoài Ngọc sợ đến tái nhợt, vừa chạy vừa kêu cứu, nhưng cung tên trong tay hoàn toàn vô dụng.

 

Chiêu Hoa công chúa nhìn cảnh đó, cười vô cùng sảng khoái:

 

“Bắn c.h.ế.t nó đi! Không phải ngươi nói sao, nữ nhân mà thật sự lợi hại thì phải ra trận g.i.ế.c địch, làm nữ anh hùng!

 

“Giỏi nói đạo lý như thế, để bổn cung xem thử ngươi có làm được hay không!”

 

Dưới bãi thú vang lên tiếng rống chói tai của con voi, còn đại tỷ hoảng loạn ngã nhào bên tường, trước mặt bao người, vạt váy của nàng ta đã ướt đẫm.

 

Hách Liên An khẽ nhíu mày.

 

Chiêu Hoa công chúa thì cười điên dại:

 

“Phế vật! Một thứ phế vật còn chẳng bằng bổn cung!!”

 

17

 

Khi con voi giơ chân trước lên, định dậm xuống người đại tỷ.

 

Ta vồ cung, lao xuống khỏi bãi đất, một mũi tên xuyên thẳng vào mắt phải của con voi.

 

Mắt là chỗ mong manh nhất của mọi sinh linh, cũng là nơi gần cửa sinh mệnh nhất.

 

Mắt bị thương, con voi vốn dũng mãnh liền mất tỉnh táo, cuống cuồng quay vòng tại chỗ trong bãi thú.

 

Ta giương cung thêm lần nữa, b.ắ.n vào chân trước phải của voi, nó lập tức chao đảo rồi đổ ụp xuống đất.

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, xung quanh bãi thú chẳng ai kịp phản ứng.

 

Bỗng có tiếng vỗ tay vang lên, ta quay nhìn theo tiếng vỗ, thấy người đầu tiên đứng dậy tán thưởng cho ta, chính là Tạ Dự.

 

“Tốt! Đúng là phong thái nữ hùng!”

 

Chiêu Hoa công chúa cũng vỗ tay, ánh mắt nhìn ta còn đầy cảm phục hơn cả Tạ Dự.

 

Với hai người họ làm mực thước, quan quý trong triều cũng đồng loạt vỗ tay hoan hô.

 

Ta vẫn cầm cung tên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng lòng dạt dào sóng gió.

 

Ta mừng vì canh bạc này đã thắng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhờ màn này, không chỉ Tạ Dự, ngay cả Chiêu Hoa công chúa cũng sẽ nhìn ta bằng con mắt khác.

 

Nhưng lòng ta càng đau xót hơn.

 

Ta nhìn về góc bãi, nơi đại tỷ còn sợ đến ướt đẫm váy, vẫn chưa kịp tỉnh lại.

 

Bộ cách b.ắ.n cung này, khởi đầu là đại tỷ đã dạy ta khi ta mới năm tuổi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nàng có kỹ thuật b.ắ.n và gan dạn hơn ta gấp nhiều lần.

 

Ấy thế mà hôm nay, nàng ta sợ đến nỗi không cầm vững cung.

 

Sự nhút nhát hèn nhát này tuyệt không phải là tỷ tỷ ta ngày xưa.

 

Ta chắc chắn, người trước mắt không còn là tỷ tỷ ta ngày trước nữa.

 

Vì vậy, khi đối phó với kẻ đó, ta hoàn toàn không cần nương tay!

 

18

 

Tạ Dự đưa tay ra với ta, ra hiệu cho ta rời khỏi bãi thú.

 

Ta vừa định bước đi, thì từ cổng bên trái đột nhiên lao ra một bóng người nhỏ bé, là tiểu hoàng tử, tiểu vương gia của Chiêu Hoa công chúa!

 

Từ góc nhìn của ta, có thể thấy rõ bên ngoài cổng có một đôi tay cố ý bế tiểu vương gia đến ngay lối vào bãi thú!

 

Đời trước, khi tin tiểu vương gia bị voi giẫm c.h.ế.t trong bãi thú truyền ra, mọi người đều thấy khó tin.

 

Bãi thú được canh phòng nghiêm ngặt, trăm con mắt dõi theo, sao có thể để một tiểu vương gia bị c.h.ế.t t.h.ả.m như thế?

 

Chỉ có một khả năng, có người cố tình muốn công chúa mất con.

 

Khi mọi người kịp phản ứng, tiểu vương gia đã lảo đảo ôm chiếc trống lắc nhỏ, loạng choạng đi vào giữa bãi thú.

 

Ngay lúc đó, con voi vốn đã ngã xuống đất bỗng mở to đôi mắt đỏ rực, hung hãn từ đất bật dậy!

 

Ánh mắt đỏ m.á.u của nó khóa c.h.ặ.t lên đứa trẻ nhỏ bé, tiếng rống của dã thú vang dội, chiếc ngà nhọn hướng về phía tiểu vương gia mà lao đến!

 

Công chúa kinh hãi thét lên: “Con ta!!”

 

Ta lao tới ôm lấy tiểu vương gia, che chở nó trong lòng, nơi khóe mắt lại thấy đại tỷ từ đất bò dậy, lăn lộn bỏ chạy khỏi bãi thú.

 

Con voi đã tới gần, hơi thở tanh nồng của dã thú đã phả lên lưng ta.

 

Ta nhắm c.h.ặ.t mắt, thầm nghĩ: sống c.h.ế.t đều ở canh bạc này.

 

Quả nhiên, cơn đau dữ dội không ập đến.

 

Khi ta mở mắt quay lại, chỉ thấy một dũng sĩ phi ngựa lao lên lưng con voi, rút đoản đ.a.o đ.â.m thẳng vào mắt phải của nó, rồi dùng tay không bẻ gãy đôi ngà khủng khiếp ấy.

 

Vị dũng sĩ đó, chính là nhị ca mà ta sớm bố trí ẩn trong trường săn.

 

Con voi bị nhị ca hoàn toàn khuất phục.

 

Ta cùng tiểu vương gia thoát hiểm.

 

Nhị ca và ta cùng đến trước mặt hoàng đế tạ tội, hắn dâng lên đôi ngà dính m.á.u kia.

 

Hoàng đế trên ngai vàng vui mừng khôn xiết.

 

Con voi vốn là biểu tượng quốc uy của Bắc Di quốc, Hách Liên An mang nó đến làm quà thăm thân, kỳ thực là một hành động khiêu khích.

 

Thế nhưng giờ đây, con voi ấy bị võ sĩ Đại Khải hạ gục, lại còn bị bẻ gãy cặp ngà, chẳng khác nào cưỡi lên đầu Hách Liên An mà vả thẳng vào thể diện Bắc Di.

 

Hoàng đế tất nhiên vui mừng.