Ánh mắt Trần Du dịu dàng mà sâu lắng. Chàng khẽ cong môi cười, cúi sát thêm một chút, thả tay ta ra, rồi luồn tay ra sau đỡ lấy gáy ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai.
Trần Du hôn lên môi ta một cái thật nhẹ, rồi lập tức hôn sâu hơn, bàn tay đặt ở eo ta không biết từ khi nào đã bắt đầu lần mò khắp nơi.
Ta muốn giữ lấy tay chàng, nhưng chẳng thể nào khống chế nổi.
Ta khẽ nghiêng đầu, thở gấp, cau mày hỏi:
"Đại nhân… chẳng lẽ chàng vụng trộm uống chỗ thuốc tháng trước thiếp mua à?"
Chàng ung dung nhìn ta:
"Nàng chẳng vứt nó rồi sao?"
Ta nghĩ lại… đúng là mình đã vứt.
Thế nhưng không uống thuốc mà còn như vậy, có hơi quá đáng rồi đó?
Trần Du như nhìn thấu suy nghĩ trong đầu ta, liền cười khẽ:
"Ta từng nói rồi, không cần dùng đến."
Ta sững người, vừa đúng lúc thấy ánh mắt chàng đang chăm chú nhìn mình, vành tai liền đỏ ửng.
Trần Du vẫn giữ nụ cười dịu dàng, rồi đột nhiên buông ta ra, đứng dậy.
Ta thấy chàng đi quanh phòng tắt từng ngọn đèn, liền hỏi:
"Chàng… tắt đèn làm gì?"
"Sợ nàng ngại." Trần Du vừa nói, vừa đi về phía ta.
Ta khẽ ho một tiếng để che giấu xấu hổ, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi:
"Nhưng tắt hết đèn rồi… chẳng phải sẽ không nhìn thấy gì sao?"
Trần Du bật cười khẽ:
Hạt Dẻ Rang Đường
"Không sao, vị trí của nàng… ta nhớ rõ."
Vài năm sau.
Tân đế đăng cơ, công việc của Trần Du cũng đỡ bận rộn hơn nhiều.
Tối hôm ấy.
Ta vừa từ Trì phủ trở về, vừa bước vào phòng đã thấy Trần Du đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta mỉm cười, khép cửa lại, bước đến gần hỏi nhỏ:
"Hai đứa nhỏ ngủ rồi chứ?"
Trần Du ôm lấy eo ta một cách thành thạo, cúi đầu dụi trán ta, dịu dàng nói:
"Ừ, đều ngủ rồi."
Ta thỏa mãn, hôn nhẹ lên môi chàng một cái, rồi đưa tay nâng cằm chàng lên:
"Vậy tối nay..."
Chưa kịp nói xong thì cánh cửa sau lưng bỗng bị đẩy ra.
"Phụ thân! Mẫu thân!"
Ta quay đầu nhìn, là hai đứa nhỏ nhà ta.
Ta vội vàng gỡ tay Trần Du ra, ngồi xuống vuốt đầu từng đứa, cười hỏi:
"Phụ thân không dỗ các con ngủ rồi sao?"
"Mẫu thân, chúng con nhớ người quá…"
Hai đứa nhỏ, đứa nào cũng bám người, ôm chầm lấy ta không buông:
"Con với tỷ tỷ đã bàn rồi, tối nay muốn ngủ cùng phụ mẫu!"
Thế là chiếc giường vốn rộng rãi cho hai người, khi bốn người cùng nằm thì chật chội vô cùng.
Hai đứa nhỏ ngủ say rồi, ta nghiêng đầu nhìn Trần Du, chợt bật cười.
Chàng thấy ta cười, cũng khẽ cong môi:
"Đường Nhi, nàng cười gì vậy?"
Ta khẽ đáp:
"Hôm nay thiếp mới hiểu, năm đó chàng bảo ‘sẽ chật’... thì ra là ý này."
Phiên Ngoại Trần Du.
Ta là Trần Du.
Năm nay là năm thứ hai ta và Trì Đường thành thân.
Giờ phút này, nàng đang nằm cạnh ta, ngủ say.
Lần đầu tiên gặp nàng là vào sinh nhật mười hai tuổi của nàng, khi đó ta đang đánh cờ với Lục vương gia.
Kết quả, dĩ nhiên là ta thắng.
Mọi người chẳng thiếu bạc, nên hắn bèn đưa ta chiếc túi thơm đang cầm trong tay.
Một chiếc túi khá xấu. Nhìn kỹ mới nhận ra đó là hình một con cá, có lẽ là cá khô.
Nàng thấy vậy, liền chạy đến trước mặt ta chất vấn:
"Túi thơm này sao lại ở chỗ huynh?"
Ta đáp:
"Chiếc túi cá khô này, là Lục vương gia thua cược đưa cho ta."
Nàng lập tức bật khóc.
Hôm đó nàng khóc bao lâu, ta ở bên cạnh bấy lâu, ta vẫn là người có trách nhiệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nàng khóc đến mệt ngủ thiếp đi trên xe ngựa của ta, cuối cùng ta phải đích thân đưa nàng về.
Thấy nàng xuống xe mà vẫn còn nức nở, ta cầm lấy chiếc túi thơm hình cá, âm thầm nghĩ Diệp Nhuận đúng là chẳng ra gì.
Cũng từ hôm đó, ta đã thầm nghĩ, phải để nàng tránh xa hắn ra.
Rồi dần dần… ta đã thích nàng mất rồi.
Nhớ lại mấy năm trước, nàng một lòng một dạ vì Diệp Nhuận, đã bỏ ra không ít tâm sức để được gả cho hắn.
Còn ta cũng hao tổn không ít công sức, chỉ mong cuộc hôn nhân ấy không thành.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn gả cho Diệp Nhuận.
Tối hôm ấy, khi hay tin nàng c.h.ế.t trong Lục vương phủ , ta như c.h.ế.t lặng. Lập tức phái người điều tra, mới biết được là do hắn cùng trắc phi liên thủ hãm hại.
Đêm ấy, thê tử gián điệp trong phủ ta cũng “vô tình” rơi xuống nước. Nhưng ta chẳng mấy bận tâm.
Ta chưa từng chạm vào nàng ta, để nàng ta sống chỉ vì… nàng ta có vài phần giống Trì Đường.
Chỉ là từ sau chuyện đó, nàng ta bỗng thay đổi hẳn, còn gọi ta là “phu quân” này kia.
Ta hiểu Trì Đường quá rõ, nên nhận ra nàng chính là Trì Đường thật cũng không khó.
Duy chỉ có điều, sự trở lại của nàng là điều ta chẳng thể ngờ.
Ta không vạch trần nàng, bởi vì ta thật sự thích nghe nàng dịu dàng gọi ta là “phu quân.”
Năm thứ bảy chúng ta thành thân.
Chúng ta đã có một cặp long phuợng, cả hai đứa đều khôn lớn đáng yêu.
Những lúc rảnh rỗi, ta hay đưa nàng và bọn trẻ đi câu cá.
Nàng thường hỏi ta làm sao biết nàng thích câu cá, có phải đã thích nàng từ lâu rồi không.
Ta trả lời:
"Đúng vậy. Từ năm nàng mười hai tuổi, ta đã nghe Trì đại nhân kể: con gái ông ấy vì mải câu cá mà ngủ gật bên bờ sông, rồi ngã ùm xuống nước."
Vừa dứt lời, nàng lại im lặng.
Ta đoán chắc trong bụng đang mắng ta là “đồ xấu xa”.
Năm thứ hai mươi hai.
Con gái chúng ta chuẩn bị xuất giá, nàng ôm con mà khóc không thành tiếng, quay sang con rể tương lai quát lớn:
"Nếu ngươi dám bắt nạt con gái ta, ta sẽ xách d.a.o tìm ngươi!"
Ta cũng quyến luyến không thôi, nghe nàng nói vậy thì bật cười, bước tới lau nước mắt cho nàng, ôm nàng vào lòng.
"Chàng cười gì?"
"Ta sẽ đưa nàng con d.a.o đó."
Nàng nghe xong, bật cười qua nước mắt.
Năm thứ hai mươi lăm.
Chúng ta lên chức tổ phụ tổ mẫu.
Nàng bế cháu, cúi đầu nựng nịu, cười giòn tan.
Ta nhìn cảnh ấy, lòng bỗng nhớ về những ngày chúng ta mới sinh hai đứa nhỏ…
Năm thứ ba mươi.
Lễ Thất Tịch năm nay, phố xá rộn ràng náo nhiệt.
Ta mua cho nàng một cây kẹo hồ lô.
Nàng vừa ăn vừa cười:
"Thiếp đâu phải trẻ con nữa chứ."
Ta nhìn nụ cười của nàng, cũng mỉm cười theo.
Với ta, dù năm tháng có trôi qua bao nhiêu, nàng vẫn luôn là một đứa trẻ.
Năm thứ bốn mươi.
Gần đây trí nhớ của nàng bắt đầu giảm sút, ta liền xin từ quan, ở nhà chăm sóc nàng.
Nàng thường hỏi:
"Khi nào thì chúng ta mới đi chơi được đây?"
Có ngày hỏi đến năm, sáu lần.
Ta vẫn kiên nhẫn giải thích, chưa từng cảm thấy phiền lòng.
Năm thứ bốn mươi lăm.
Nàng không còn nhận ra hai đứa con, đôi lúc… cả ta cũng không nhớ nổi.
Nàng ngồi dưới gốc cây, kể với ta bằng giọng mơ màng:
"Ta từng có một phu quân rất yêu ta."
Ta hỏi nàng:
"Làm sao nàng biết chàng ấy rất yêu nàng?"
Nàng đáp, chậm rãi, nhưng chắc chắn:
"Vì chàng ấy đã dùng cả đời mình để nói cho ta biết."
__Hết__