Nghe xong, ta không khỏi thắc mắc, khẽ lắc tay đang được Trần Du nắm lấy, thì thầm:
"Ơ… Hắn đã làm Thái tử Bắc quốc rồi mà? Ngai vàng sớm muộn gì cũng thuộc về hắn, gấp gáp làm gì?"
Trần Du kiên nhẫn giải thích:
"Vị trí Thái tử Bắc quốc sắp bị phế bỏ. Hoàng đế nước họ muốn lập hoàng tử khác làm người kế vị."
Ta như chợt hiểu ra, gật đầu liên tục, thầm giơ ngón cái trong lòng—
Tiểu linh thông, không hổ là chàng.
Sắc mặt Hoàng đế lập tức sầm xuống, lạnh lùng nhìn sang Diệp Nhuận:
"Lục vương, có thật như vậy không?!"
"Phụ hoàng! Sao người có thể chỉ nghe lời một kẻ ngoài cuộc?! Hắn không có chứng cứ gì cả, tất cả chỉ là vu khống!"
"Nếu Hoàng thượng không tin, có thể lục soát Lục vương phủ."
Tầm Dật ngừng một chút rồi nói tiếp:
"Theo lời khai của Thái tử Bắc quốc, trong Lục vương phủ có một lệnh bài đặc biệt của Bắc quốc, giúp hắn ra vào dễ dàng."
Vị quân vương nào có thể chịu đựng việc ngai vàng lung lay, giang sơn bị dòm ngó?
Nghe xong, Hoàng đế lập tức ra lệnh khám xét. Quả nhiên, tìm thấy lệnh bài Bắc quốc trong phủ.
Diệp Nhuận nhất thời á khẩu, luống cuống:
"Phụ hoàng, xin hãy tin nhi thần!"
Nhưng chứng cứ rành rành, Hoàng đế còn có thể nghe lọt sao?
"Người đâu, lập tức tống Lục vương vào ngục chờ xử lý!"
"Hoàng thượng, xin chờ đã." Ta lên tiếng.
Ngay lập tức, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.
"Ngươi còn điều gì muốn nói?" Hoàng thượng hỏi.
Đối diện với ánh mắt như trông mong cứu tinh của Diệp Nhuận, ta khẽ nhếch môi cười khinh:
"Còn một chuyện nữa. Vương phi trước của Lục vương cũng bị hắn cùng với trắc phi hãm hại mà chết."
Ánh sáng trong mắt Diệp Nhuận dần tắt, thay vào đó là sự khiếp sợ và hoang mang.
"Ngươi… rốt cuộc ngươi là ai?" Hắn nhìn ta, mặt đầy vẻ sửng sốt.
Hoàng đế không muốn nghe thêm nữa, phất tay nói:
"Lục vương Diệp Nhuận, phẩm hạnh suy đồi, mưu hại trung lương. Người đâu, dẫn hắn xuống!"
Ra khỏi đại điện, ta gọi Tầm Dật lại:
"Tầm Dật, đợi đã."
Hắn quay đầu lại, trong mắt ánh lên chút hối lỗi, không nói gì.
"Tại sao lại giúp ta?" Ta hỏi khẽ.
Tầm Dật khẽ cười, như thể buông xuống được điều gì đó trong lòng:
"Coi như là ta nợ nàng. Ta từng hứa, sẽ cho nàng một cuộc sống bình yên."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ta nhìn theo bóng lưng ấy khuất dần, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó gọi thành tên.
Năm ngày sau, vết thương của ta đã đỡ nhiều.
Nghe bên ngoài đồn rằng, Diệp Nhuận bị nhốt vào ngục, còn Lục vương phi thì dường như phát điên, ngày ngày cứ lẩm bẩm:
"Không phải ta giết… không phải ta đẩy nàng…"
Nhân lúc Trần Du không có ở nhà, ta lặng lẽ dùng tiền mua chuộc người trong ngục, len lỏi vào.
Ngoài trời mưa không dứt, trong ngục ẩm thấp, lạnh lẽo, tiếng rên rỉ ai oán vang vọng khắp nơi.
Ta dừng lại trước ngục giam Diệp Nhuận.
Hắn đầu tóc rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, mặt mũi dơ bẩn, tay chân bị gông xiềng nặng trĩu.
Vừa thấy ta, hắn như phát điên, lao tới ôm chặt lấy chân ta:
"Ta cầu xin nàng… tha cho ta… ta sai rồi…"
Ta thấy bẩn, nhưng chưa vội đạp ra, chỉ lạnh giọng nói:
"Khi xưa nếu ngươi chịu tha cho ta, thì đâu đến nỗi ngày hôm nay?"
"Ngươi… ngươi biết chuyện ta cấu kết với Thái tử Bắc quốc, đương nhiên ta không thể để ngươi sống!"
Ta cúi đầu nhìn hắn, giọng nhẹ nhàng mà tàn nhẫn:
"Vương gia, ta không nói đến chuyện đó..."
Diệp Nhuận ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt hoảng loạn. Rồi như phát cuồng, gào lên:
"Ánh mắt này… ngươi là… Trì Đường?! Con tiện nhân đó chưa chết? Ngươi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chát!
Ta tát thẳng một cái vào mặt hắn.
Bàn tay dính đầy bùn đất lẫn máu, quệt lên khuôn mặt lấm lem của hắn, để lại một dấu rõ rệt.
Ta lạnh lùng cười, đá hắn một cái ngã lăn ra sau:
"Ta có được ngày hôm nay, đều là nhờ ơn Vương gia ban tặng đấy."
Khi ta rời khỏi đại lao, mưa đã ngớt, nắng rực rỡ chiếu xuống.
Như chính cuộc đời ta, rốt cuộc đã vén mây thấy trời.
Bên cạnh xe ngựa, có một bóng người đang dựa hờ vào thành xe.
Là Trần Du.
Chàng mỉm cười nhìn ta, trong mắt ngập tràn dịu dàng và cưng chiều.
Ta chạy lại, ôm chầm lấy chàng, ngẩng đầu cười rạng rỡ:
"Đại nhân, hôm nay rảnh rỗi quá ha?"
Chàng xoa đầu ta, cúi xuống dịu dàng hỏi:
"Đường Nhi, sao không gọi ta cùng đi?"
"Gọi chàng đi làm gì?"
"Ta từng nói rồi mà, ta thích náo nhiệt nhất. Mà mấy chuyện kiểu ‘đạp kẻ rơi xuống giếng’, sao có thể thiếu ta được?"
Đạp kẻ rơi xuống giếng?
Diệp Nhuận: ngươi còn biết xấu hổ không?!
Ta bị câu ấy chọc cười, cúi đầu, trong lòng có muôn vạn lời cảm ơn. Nhưng sau cùng, ta chỉ nói ra một câu:
"Đại nhân, cảm ơn chàng, vì tất cả những ngày qua."
Trần Du cúi đầu nhìn ta, ánh mắt càng thêm sâu lắng, khẽ bật cười:
"Cảm ơn gì chứ… phải trả đấy."
Ta: …?"
Phiên Ngoại 1
Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại, đã là chuyện của một tháng sau.
Diệp Nhuận bị tra tấn đến thê thảm trong ngục, sống không bằng chết, cuối cùng cũng c.h.ế.t trong đó.
Còn Lâm Nhàn—tức Lục vương phi—thì phát điên, thần trí mơ hồ, bỏ chạy khỏi phủ và mất tích từ đó.
Lục vương phủ từng huy hoàng là thế, giờ đây trở thành nơi hoang tàn tiêu điều, không ai còn nhắc đến nữa.
Lúc nghe được những tin này, Trần Du đang thay thuốc cho ta.
Vết thương của ta đã gần khỏi hẳn.
Ta kéo áo che ngang ngực, bất chợt cảm khái thở dài:
"Quả nhiên, ngẩng đầu ba thước có thần minh. Chuyện ác không phải không báo, mà là chưa tới lúc."
Trần Du ngồi phía sau ta, khẽ bật cười rồi hỏi:
"Đường Nhi, nàng định nói thân phận thật với Trì đại nhân chưa?"
Phải rồi, cha ta đến giờ vẫn chưa biết ta chính là Trì Đường.
"Tất nhiên rồi, mai thiếp sẽ đến gặp phụ thân." Ta gật nhẹ đầu.
Hạt Dẻ Rang Đường
Ta định đưa tay sờ vết thương đã được băng bó, nhưng đầu ngón tay chạm phải một bàn tay lạnh như băng, là tay chàng.
Ta hơi khựng lại, toan rút tay về, nhưng chưa kịp rút, đã bị chàng nắm chặt.
Giọng nói trầm thấp, quyến rũ của Trần Du vang lên bên tai ta:
"Trốn gì chứ?"
Chàng giữ lấy tay ta, rồi cả người nghiêng sát lại gần, hơi thở nhè nhẹ phả bên tai, rõ ràng đang chờ ta phản ứng.
Tấm lưng ta dán nhẹ vào lồng n.g.ự.c chàng, có chút ngượng ngùng. Ta khẽ nuốt nước bọt, lí nhí:
"Thiếp… không có…"
Trần Du vòng tay còn lại ôm lấy ta từ phía sau, nhẹ nhàng gọi:
"Sao vậy?"
"Hử?"
Chàng bỗng hỏi như thế, ta theo phản xạ quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với đôi mắt đen nhánh và đôi môi đỏ hồng gần trong gang tấc của chàng. Ta lại nuốt khan, không dám nói gì.