Trì Đường Có Du

Chương 2



Không sao, chỉ cần Trần Du chưa phát hiện ra, thì mọi chuyện vẫn ổn. Ta chỉ sợ bị lộ, rồi bị người ta cho là kẻ điên.



Sau đó ta cho Tiểu Thúy lui xuống, một mình ngồi trên ghế tựa ngoài sân. Chẳng mấy chốc đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.







Không rõ đã ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, dường như bị ai đó bế lên.



Mở mắt ra, ta liền thấy xương quai hàm rõ nét của Trần Du.



Chàng khỏe mạnh, bước chân vững vàng. Dựa vào n.g.ự.c chàng, lại khiến người ta có cảm giác an toàn đến lạ.



Được bế thế này khiến ta thấy không được tự nhiên cho lắm. Nhưng nếu vùng ra thì lại sợ bị phát hiện điều gì bất thường.



…Chỉ là… n.g.ự.c chàng cứng quá?



Nghĩ vậy, ta đưa tay lên sờ thử.



Nhưng vừa chạm vào thì lập tức trên đầu truyền đến một giọng nói trầm thấp:



“Chỉ mới rời mắt có chút thôi, phu nhân đã sinh hư rồi à?”



Câu nói ấy khiến ta giật nảy mình, tay vội rụt về, cười gượng:



“Phu quân, thiếp chỉ muốn kiểm tra xem dạo này chàng có rèn luyện thân thể không thôi mà.”



Xấu hổ chec mất.



Trần Du bật cười khe khẽ, không nói gì thêm.



Vào đến phòng, chàng nhẹ nhàng đặt ta xuống giường, rồi cởi áo ngoài ra.



Gấp gọn áo lại, Trần Du quay đầu nhìn ta, đột nhiên hỏi một câu khiến ta ngẩn người:



“Nàng không sợ ta sẽ làm gì nàng sao?”



“Hả?” Ta hơi nhíu mày, rồi lắc đầu, “Không sợ mà. Phu quân hỏi gì kỳ vậy?”



Trước tiên chàng nên chữa cái bệnh kín của chàng đi đã.



Hạt Dẻ Rang Đường

“Nàng không phải Trì Đường, đúng không?”

Chàng bước từng bước về phía ta, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt như mọi khi, cái kiểu cười khiến người khác không biết đang nghĩ gì.



“Nàng ấy không biết rõ Lục Vương phủ như nàng. Nàng ấy không thích đồ ngọt. Nàng ấy chưa bao giờ gọi ta là ‘phu quân’. Tính cách nàng bây giờ, hoàn toàn khác hẳn trước kia. Nàng rốt cuộc là ai?”



Hỏng rồi.



Ta thật sự không biết trước kia Trì Đường là người thế nào, bảo ta diễn theo cũng chẳng có hình mẫu gì.



Ta chỉ còn cách trưng ra bộ mặt vô tội, giọng cũng trở nên buồn bã, khẽ hít mũi:



“Nữ nhân như hoa, qua mùa rồi thì chẳng ai đoái hoài, bị ruồng rẫy cũng là lẽ thường tình. Thiếp chỉ là nghĩ thông suốt rồi, muốn trân trọng những ngày tháng còn lại, được làm một thê tử tốt bên cạnh đại nhân. Như vậy… cũng là sai sao?”



Ta vừa khóc vừa tỏ vẻ đáng thương, nước mắt chưa kịp rơi đã bôi đại một ít nước miếng lên má cho có hiệu ứng.



Trần Du khẽ cong môi, cười nhẹ:

“Nghĩ thông rồi?”



“Vậy… để bản tướng thương nàng cho thật tốt.”



5.



Trần Du quả thực đã thương ta rất nhiệt tình, đến mức khiến ta đau điếng!



Chàng bước đến, giơ tay cấu mạnh một cái lên má ta, không hề nhẹ tay.



“Nàng là Trì Đường thật sao?”



“Thật mà!” Ta gật đầu lia lịa, ánh mắt tràn đầy thành khẩn, “Thề sống thề c.h.ế.t đó!”



Ta tên Trì Đường, câu này có gì sai đâu?



Trần Du lập tức cau mày, ánh mắt nhìn ta sâu thẳm, “Thề… gì cơ?”



Ta không ngờ chàng lại bắt bẻ câu ấy thật, liền hít hít mũi, tỏ vẻ tủi thân đến mức muốn khóc:



“Đại nhân, chúng ta là phu thê bao nhiêu năm, đến chút niềm tin cũng không có sao?”



Chàng nhìn ta, im lặng trầm ngâm một hồi, rồi cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ lên giường nằm xuống cạnh ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cúi đầu, khuôn mặt chàng giấu trong bóng tối nên ta chẳng thể nhìn ra cảm xúc, chỉ nghe được giọng nói nhàn nhạt vang lên:



“Đường nhi, đương nhiên ta tin nàng. Chỉ là... tính cách hiện tại của nàng, rất giống một người xưa cũ mà ta từng quen.”



Nghe đến đây, tim đang treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng hạ xuống.



Nhưng trong lòng ta vẫn thấy có gì đó bất an.



Cảm giác như Trần Du đã phát hiện ra điều gì đó.



Dù vậy, chỉ cần chàng không truy cứu là tốt rồi.



Sáng hôm sau, ta dậy sớm, định lén đến thăm phụ mẫu một chuyến.



Chắc họ vẫn đang đau lòng vì cái c.h.ế.t của ta.



Vì ngại thân phận hiện tại, ta đã suy nghĩ hồi lâu mới tìm được cái cớ hợp lý. May thay, quan hệ phủ Thừa tướng và Trì phủ xưa nay vẫn rất tốt.



Khi ta đến được Trì phủ thì đã là giữa trưa.



Vừa đến cổng, bên trong đã vang tiếng ồn ào.



“Giờ bản vương mang tiếng khắp kinh thành, các người hài lòng rồi chứ? Phủ Thừa tướng ta không dám đụng, lẽ nào lại phải sợ mấy người các ngươi?!”



Ta bước vào thì thấy ngay Diệp Nhuận đang lớn tiếng tranh cãi với phụ mẫu ta.



Dù gì hắn cũng là vương gia, phụ mẫu ta chỉ đành cúi đầu nhẫn nhịn:

“Vương gia, chuyện này... có liên quan gì đến chúng ta đâu?”



Mẫu thân ta vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào.



Không biết ai đó bỗng hô to:

“Phu nhân! Sao người lại tới đây?!”



Những người xung quanh nghe vậy đều đồng loạt khom lưng hành lễ với ta, phụ mẫu ta cũng không ngoại lệ.



Ta vội bước lên đỡ họ, câu “Phụ mẫu” suýt bật ra khỏi miệng cũng phải nghẹn lại, chỉ có thể nhẹ giọng nói:

“Không thể như vậy, không dám nhận đâu.”



Diệp Nhuận thấy ta, thoáng sững người, rồi sắc mặt lập tức tối sầm:

“Ngươi còn dám xuất hiện trước mặt bản vương? Chuyện ngày hôm đó, có phải ngươi là người loan tin ra ngoài không?!”



Ta mỉm cười, chậm rãi đáp:

“Ngươi làm nhiều chuyện đê tiện như vậy, chẳng lẽ không sợ Lục Vương phi nửa đêm về gõ cửa tìm ngươi à?”



“Hử?” Diệp Nhuận cười lạnh, “Bản vương sợ nàng ta chắc?”



Ta không nói gì thêm, định bụng tặng hắn một món bất ngờ khác sau.



Biết có người của phủ Thừa tướng ở đây, Diệp Nhuận cũng không dám quá phận. Hắn trừng mắt lườm ta, hất tay áo bỏ đi.







Ta từng thấy gì ở hắn cơ chứ? Thật đúng là một thời mắt mù.



Từ Trì phủ về phủ Thừa tướng không xa, ta ngồi lại nói chuyện với phụ mẫu một lúc, dặn họ phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá đau buồn, rồi trở về phủ.



Khi ta về đến nơi, Trần Du cũng đã quay lại, đang đợi ta cùng dùng bữa tối.



Ta cười gượng:

“Đại nhân, thiếp về rồi.”



Chàng liếc nhìn ta một cái, vẻ thản nhiên:

“Sao ra ngoài mà không cho người báo ta biết?”



Vừa nói, chàng vừa gắp cho ta một miếng thịt cùng một miếng bánh ngọt:

“Món nàng thích ăn đây.”



“Đa tạ đại nhân.”

Ta cúi đầu ăn cơm, nuốt miếng trong miệng rồi ngẩng đầu nói nhỏ:



“Nhưng… chuyện nhỏ thế, thiếp báo cho đại nhân làm gì?”



“Để hỗ trợ.”

Trần Du đáp lời một cách tùy ý, ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống:

“Sau này nếu có mấy chuyện cãi vã đánh nhau gì đó, nhớ gọi ta một tiếng. Ta thích náo nhiệt.”



“…”

Chưa từng gặp ai có sở thích kỳ cục như vậy.



Ta nghe tai trái lọt tai phải, chỉ khẽ gật đầu, xem như nghe chuyện cười mà thôi.