Trì Đường Có Du

Chương 3



6.



Dù Trần Du nói vậy, nhưng chuyện của ta sao có thể để chàng dính vào được.



Ta vốn định đêm nay lẻn vào Lục Vương phủ, dọa Diệp Nhuận một trận cho bõ tức, ai ngờ trời lại đổ mưa to, chuyện đành phải gác lại.



Ta rất sợ sấm sét, từ nhỏ đã thế. Hồi bé còn có phụ mẫu, sau này lớn lên lại có mấy tỳ nữ thân thiết bầu bạn, cũng đỡ hơn phần nào.



Nhưng đêm nay… lại thấy khó khăn hơn hẳn.



Ngoài trời thi thoảng lại "ầm ầm" vang lên, ta chỉ biết chui tọt vào trong chăn, rúc sâu không nhúc nhích.



Cho đến khi tấm chăn bị lật lên, giọng của Trần Du vang lên sau đó:



“Nàng đang làm gì thế?”



Ngẩng đầu lên, đúng là Trần Du.



Ta nghẹn giọng, “Không gì đâu, chỉ là đêm nay… hơi lạnh.”



Chàng chỉ “Ừm” một tiếng nhẹ bẫng, không nói gì thêm, thay xiêm y rồi nằm xuống cạnh ta.



Ta hỏi nhỏ:



“Đại nhân, sao hôm nay chàng rảnh rỗi thế, lại về sớm vậy?”



“Nàng sợ sấm sét mà, ta đến để bầu bạn với nàng.”

Chàng bình thản đáp, nghiêng đầu nhìn ta một cái.



Ta nghe xong thì khẽ nhíu mày:

“Sao chàng biết?”



Vừa hỏi xong ta liền hối hận. Có lẽ… nguyên chủ cũng sợ sấm.



Nghĩ vậy, ta bèn rúc đầu xuống chăn, vờ ấm ức, giọng nghẹn ngào:



“Thiếp còn tưởng… chàng đã quên rồi cơ.”



Trần Du bật cười, ôm chặt lấy ta:

“Không quên đâu.”



Chàng ôm rất chặt, nhưng lại không khiến người ta thấy khó chịu.



Dù trong lòng có chút ngượng vì chưa từng thân mật với ai như vậy, nhưng nghĩ đến việc chúng ta vốn là phu thê, ta cũng không dám đẩy ra, cứ để mặc cho chàng ôm.



Mưa vẫn rơi, sấm vẫn rền, ta không ngủ được, liền cẩn trọng hỏi:



“Đại nhân… nếu một ngày nào đó, chàng phát hiện ra bị người ta lừa, mà còn là bị lừa rất thảm, thì chàng sẽ làm gì?”



Trần Du nhàn nhạt đáp:

“Còn tùy.”



Nghe vậy, ta lại nhíu mày.



Cái gì gọi là còn tùy?!



Sống chung mấy ngày nay, ta đã thấy rõ, Trần Du bề ngoài ôn hòa, thật ra là hồ ly tinh cười giả lả.



Không như vậy thì làm sao có thể làm Thừa tướng bao năm mà vẫn vững như bàn thạch?



Ta không dám hỏi thêm nữa, sợ nói lỡ lại bị nhìn thấu.



“Đường nhi.” Trần Du gọi tên ta.



Có lẽ thấy ta im lặng, chàng dịu giọng:

“Ngủ đi.”



Ta khẽ gật đầu, nhắm mắt lại. Kỳ lạ thay, tiếng sấm bên ngoài không còn khiến ta sợ hãi nữa.



Có lẽ vì được chàng ôm trong vòng tay, ta thấy rất an toàn.



Sáng hôm sau, Lục Vương phủ truyền tin: trắc phi chính thức được phong làm chính phi.



Ta cũng không bất ngờ. Diệp Nhuận… đúng là càng lúc càng bất cần.



Mấy ngày gần đây, Trần Du đối xử với ta càng thêm ân cần, đêm nào cũng đến phòng ta. Đến mức ngay cả Tiểu Thúy cũng thắc mắc:

“Kể từ khi phu nhân rơi xuống nước tỉnh lại, đại nhân như thương phu nhân hơn hẳn.”



Ta có thể hiểu, người ta vẫn nói, suýt mất đi mới biết trân trọng.



Sáng nay, Trần Du nói ba ngày nữa là đại lễ sắc phong hoàng hậu.



Vị hoàng đế kia chẳng mấy quan tâm triều chính, nhưng mấy việc hậu cung hoa thơm bướm lượn thì chưa từng thiếu.



Ba ngày sau, ta theo Trần Du vào cung.



Vừa vào điện, hoàng đế đã ngồi trên ngai, bên cạnh là hoàng hậu mới sắc phong, xinh đẹp mỹ miều, phong tình vạn chủng.



Ta đi bên cạnh Trần Du, cùng chàng ngồi xuống hàng ghế phía dưới.



Diệp Nhuận đến rất sớm, còn dắt theo tân Vương phi – Lâm Nhàn, hai người tay trong tay, tình tứ, chỉ thiếu điều hôn nhau trước mặt bá quan.



Nhìn hai người họ ân ái như thế, ta siết chặt nắm tay.



Hắn không yêu ta thì cưới ta để làm gì?!



Ta hận.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta hận bọn họ.



Ta hận đến mức muốn băm vằm cả hai thành từng mảnh.



Bất chợt, bàn tay đang siết chặt của ta bị một bàn tay khác ấm áp siết lấy.



Giọng Trần Du vang lên bên tai, mang theo ý cười:

“Ai khiến nàng tức giận vậy?”



Ta giật mình, quay sang nhìn chàng. Tay vô thức thả lỏng, ta vờ như chẳng có chuyện gì, mím môi cười:

“Đại… đại nhân.”



Chàng không nói gì, nhưng ngón tay đan qua kẽ tay ta, nắm lấy thật chặt.



“Đường nhi không cần ghen tị với họ.”

Chàng nói, giọng rất nhẹ, “Thứ họ có, nàng cũng sẽ có.”



Ta nghe xong, chỉ cười nhạt:

“Đa tạ đại nhân, nhưng thiếp… không thiếu thứ gì.”



Ta không ghen tị với họ.

Ta chỉ hận họ.



Lúc ấy, một cung nữ dâng trà đến trước mặt Trần Du. Chàng rũ mắt, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng thổi một hơi rồi thản nhiên nói:



“Chuyện nàng muốn làm… ta cũng có thể giúp nàng.”



Ngữ khí của Trần Du vô cùng tùy ý, nghe như thể chỉ là một câu nói đùa.

Hạt Dẻ Rang Đường



Nhưng câu nói kia của Trần Du, lại khiến ta cảm thấy, dường như chẳng đơn giản chỉ là đùa.



Ta cố lấy lại bình tĩnh, khẽ cúi đầu nói nhỏ:

“Gần đây thiếp muốn học làm bánh ngọt, vậy phiền đại nhân tìm giúp thiếp một đầu bếp giỏi.”



Chàng liếc nhìn ta, khóe môi khẽ cong. Qua vài giây mới gật đầu:

“Ừ.”



Uống hết chén trà, Trần Du đặt xuống, thong thả bổ sung:

“Cũng có thể là việc khác.”



Việc khác? Thôi, không cần đâu.



Ánh mắt ta thoáng cứng lại. Chàng… có phải đã biết gì rồi không?



Lại nghe chàng tiếp:

“Chẳng hạn như cưỡi ngựa, b.ắ.n cung.”



Ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là ta nghĩ quá nhiều. Nếu chàng đã biết, thì ta còn có thể yên ổn ngồi đây sao?



“Được thôi.” Ta tươi cười đáp ứng.



Chẳng bao lâu, mấy vũ cơ tiến ra, bắt đầu múa trong điện.



Đợi khi các vũ cơ lui xuống, ta tùy tay cầm lấy một quả trái cây, định cắn một miếng.



Chỉ nghe Lâm Nhàn đột ngột cất giọng:

“Hoàng thượng, nghe nói phu nhân của Thừa tướng tinh thông ca vũ. Không bằng nhân dịp này, để mọi người mở mang tầm mắt, cũng thêm phần náo nhiệt?”



Hoàng đế vỗ tay một cái, cười ha hả:

“Diệu kế!”



Tay ta cứng lại, miếng trái cây còn lơ lửng trên không. Ngước mắt lên liền bắt gặp nụ cười thâm ý của Diệp Nhuận.



Lại muốn gây chuyện?



Ta biết múa, chỉ không rõ Trì Đường nguyên bản có biết không thôi.



Nghĩ vậy, ta khẽ lắc nhẹ bàn tay đang được Trần Du nắm, hỏi nhỏ:

“Đại nhân, chàng thấy… nếu thiếp múa thì sao?”



“Phu nhân múa, đương nhiên là tuyệt rồi.” Trần Du nhàn nhạt đáp.



Vậy tức là nàng ấy vốn biết múa.



“Vậy thiếp nên múa điệu nào?”



“Ly Yến khúc.”



Đề này ta biết!



Ta gật đầu, bước ra chính giữa, cúi người hành lễ.



Nhạc vang lên, ta bắt đầu múa điệu Ly Yến khúc.



Khúc này không dài, chẳng bao lâu đã kết thúc.



Trước tiên ta liếc về phía Trần Du, thấy chàng vẫn đang nhìn ta chăm chú, ánh mắt dường như ngập tràn ý cười.



Chàng cười cái gì chứ?



Ta không nghe nổi người khác đang khen chê gì, đầu óc chỉ tràn ngập ánh nhìn ấy, cho đến khi ta quay lại chỗ ngồi.



Cúi đầu, ta nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân, thiếp múa thế nào?”



“Ừm, không tệ.” Trần Du gật gù, rồi quay sang nhìn ta, khóe môi vẫn cong cong, “Nàng học điệu này từ khi nào?”