Trì Đường Có Du

Chương 4



Một câu ấy khiến ta khựng lại, hoàn toàn đờ người.



Ta nặn ra một nụ cười gượng gạo, nghiến răng đáp:

“Thiếp… lúc rảnh thì… học thôi.”



Trong bụng thì thầm: Rõ ràng là chàng bảo ta múa điệu này, giờ còn hỏi lại ta?!



“Dạo này phu nhân rảnh rỗi lắm à?”

Trần Du cười nhạt, chậm rãi nói: “Vừa hay ta gần đây việc trong thư phòng nhiều, nếu nàng rảnh thì cứ đến đó.”



Ta cười gượng, vội vàng đáp:

“Thật ra, cũng không rảnh lắm.”



Nếu để lộ thì hỏng bét.



Chàng chỉ mỉm cười, chẳng nói thêm gì. Mãi cho đến khi yến tiệc kết thúc, ta mới bị người gọi đi.

7.



Ngoài đại điện.



Cung nữ dẫn ta đi chưa được mấy bước, liền thấy Lâm Nhàn — vốn là trắc phi, nay đã đường đường chính chính trở thành Lục Vương phi, vị trí vốn thuộc về ta.



Nàng ta từ trên xuống dưới đánh giá ta một lượt, rồi nở nụ cười nịnh bợ:

“Phu nhân.”



Ta giấu đi sự chán ghét trong lòng, mím môi cười nhạt:

“Không biết vương phi tìm ta có việc gì?”



“Điệu múa Ly Yến khúc của phu nhân hôm nay thật sự quá kinh diễm. Chỉ là không biết… phu nhân học từ ai, mà vũ nghệ lại cao siêu đến thế?”



Đúng vậy, Ly Yến khúc là danh khúc tuyệt vũ, độ khó cực cao, hiếm người có thể múa được.

Việc nguyên chủ biết múa điệu này quả thật cũng khiến ta hơi bất ngờ.



“Ta tự học thôi.” Ta nhàn nhạt đáp, “Vương phi còn việc gì nữa không?”



Nàng ta cười tươi, khẽ phẩy tay:

“Cũng chẳng có gì, chỉ là điệu múa của phu nhân, thật giống một người muội muội của ta.”



Ta biết ngay, người nàng ta ám chỉ chính là ta.



“Không biết phu nhân có nghe nói đến muội muội đáng thương ấy của ta chưa?” nàng ta lại hỏi.



“Chưa từng nghe.” Ta dứt khoát cắt lời, “Cố Lục Vương phi vừa mất chưa bao lâu, ngươi đã ngồi lên vị trí này. Vậy nên, Lục Vương phi vẫn nên quản cho tốt bản thân, ít làm những việc tổn tâm hại thần. Bằng không, đêm dài lắm mộng, e khó yên ổn.”



Nàng ta cắn chặt răng, giọng nói gằn ra qua kẽ răng:

“Đa tạ phu nhân chỉ dạy.”



“Phu nhân, người không trở về sớm, e là đại nhân sẽ lo lắng.”

Tiểu Thúy theo sau khẽ nhắc.



Ta thở dài một hơi, khẽ gật đầu, “Ừ.” Rồi xoay người rời đi.



Ra đến cửa cung, vừa vặn thấy Trần Du trò chuyện cùng mấy vị đại thần xong.

Thấy ta trở lại, chàng liền thoái thác, bước về phía ta.



“Đường nhi, về thôi.”



Ngực ta chợt nặng trĩu, mím môi đáp:

“Vâng.”



Chẳng mấy chốc chúng ta đã về đến phủ.



Ta mệt mỏi nằm dài trên giường, thở hắt ra một hơi.



Trần Du thay y phục xong, tiến lại gần, rồi nằm xuống cạnh ta.



“Hôm nay Lục Vương phi nói gì với nàng?” Trần Du bất chợt hỏi.



Ta không muốn nhắc đến, chỉ khẽ lắc đầu.



Giờ ta là Thừa tướng phu nhân thì sao chứ? Muốn báo thù, vẫn phải kiêng dè mọi bề.

Ta không chỉ gánh lấy danh phận này, còn liên lụy cả Trần Du.



Chàng đối xử với ta rất tốt, ta không muốn thấy chàng vướng vào kết cục tệ hại.



Trần Du thấy ta không muốn nói, cũng không ép. Chàng chỉ kéo ta vào lòng, giọng ôn hòa:

“Trong lòng có chuyện không vui, cứ nói với ta. Dù là g.i.ế.c người phóng hỏa, ta cũng sẽ giúp nàng.”



Nghe vậy, ta bật cười khẽ, vừa buồn vừa thấy lòng mình chao đảo bởi cảm giác khó gọi tên.



Ta không muốn mang ơn chàng quá nhiều.



Ta vừa định mở miệng từ chối, chàng đã cúi đầu khẽ hôn lên trán ta:

“Ngày mai còn phải dậy sớm, ngủ đi.”



Bàn tay ta vô thức chạm lên trán, gương mặt nóng bừng, đỏ lựng. Cố kìm nén thẹn thùng, ta lắp bắp:

“Vì… vì sao vậy?”



Trần Du cong môi:

“Mai ta không phải vào triều. Phu nhân nếu rảnh, thì đến thư phòng cùng ta.”



“…”



Quả nhiên, sáng hôm sau ta nằm lì không chịu dậy.



Trần Du kiên nhẫn vén chăn, nhẹ giọng gọi:

“Đường nhi, nên dậy rồi.”



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta nhíu mày, kéo chăn trùm kín, không trả lời.



Không biết bao lâu sau, lại nghe tiếng chàng bên ngoài:

“Đường nhi, ta nhớ nàng trước giờ chưa từng ngủ nướng.”



Nghe đến đó, đầu óc ta “ong” một tiếng, lập tức bật dậy.



Thì ra nguyên chủ vốn siêng dậy sớm, vậy ta sao có thể khác được?



Ta dụi dụi đôi mắt mơ màng, liền thấy Trần Du đã chỉnh tề y phục.



Chàng thong dong chỉnh lại tay áo, nhìn ta rồi mỉm cười mãn nguyện:

“Ta đợi phu nhân cùng dùng bữa.”



Nói xong, chàng thản nhiên bước ra ngoài, để lại ta ngẩn người ngồi trên giường.



Ngay sau đó, Tiểu Thúy tiến vào, mặt mày rạng rỡ:

“Phu nhân.”



Sau khi nàng hầu hạ ta rửa mặt chải đầu, chúng ta cùng đi ra ngoài.



Trên đường, Tiểu Thúy bất chợt nói:

“Hôm qua phu nhân múa thật tuyệt, nô tỳ cũng được mở rộng tầm mắt.”



Ta hơi mím môi, ngập ngừng:

“Ta biết múa… kỳ lạ lắm sao?”



“Đúng vậy!” Tiểu Thúy gật đầu chắc nịch, “Nô tỳ hầu hạ phu nhân bao lâu, biết người giỏi múa. Nhưng Ly Yến khúc… thì chưa từng thấy. Hôm qua thật sự làm mọi người kinh diễm.”



Ta im lặng.



Điệu múa ấy vốn do Trần Du đích danh gọi ta múa, hẳn là ta phải biết.



Có lẽ trước kia ta từng học khi còn nhỏ, Tiểu Thúy không biết cũng bình thường.

Hạt Dẻ Rang Đường



Ừm… nhất định là như vậy.





Dùng xong bữa sáng, ta cùng Trần Du đi đến thư phòng.



Chàng ngồi xuống ghế một cách thoải mái, còn ta thì chỉ đứng lóng ngóng bên cạnh, không biết nên làm gì.



Hỏi cũng không dám, nói cũng chẳng dám.



Trần Du ngẩng đầu nhìn ta một cái:

“Pha trà.”



Nói xong, chàng cúi đầu, tiện tay cầm lấy một quyển tấu chương.



Pha trà thì ta biết, nhưng ta nào biết chàng thích uống loại gì!



Nghĩ vậy, ta nhỏ giọng hỏi:

“Đại nhân hôm nay muốn dùng loại trà nào?”



Trần Du trầm mặc một lúc lâu, rồi mới nhàn nhạt ngẩng đầu:

“Nàng rõ ta thích trà gì mà.”



Ta cười gượng, vội hùa theo:

“Dĩ nhiên, thiếp biết chứ…”



Biết cái quỷ ấy!



Không biết thì cũng phải giả vờ biết. Ta định xoay người ra ngoài hỏi Tiểu Thúy, chắc nàng sẽ rõ.



Vừa quay lưng, giọng Trần Du đã vang lên sau lưng:

“Đường nhi, trà thất ở ngay bên kia.”



Theo ngón tay chàng chỉ, ta mới phát hiện sau rèm châu bên cạnh có một gian trà thất nhỏ.



Trong lòng ta “ầm” một tiếng, như sét đánh ngang tai, nhưng ngoài mặt vẫn gắng cười:

“Lâu rồi thiếp không đến, suýt chút quên mất.”



Trần Du chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt đã quay lại tấu chương, không nói thêm lời nào.



Ta bước vào trà thất, thấy trên kệ bày bốn năm loại trà, lập tức rơi vào trầm tư.



Chỉ có mấy loại thôi, tùy tiện chọn một, biết đâu đúng ngay loại chàng thích.

Nhưng nếu chọn sai…



Ta không dám nghĩ tiếp, do dự hồi lâu mới cắn răng lấy gói đặt ở mép ngoài. Thường dùng thì mới để ngay chỗ dễ lấy, đúng không?



Nghĩ vậy, ta nghiêm túc pha xong, bưng trà ra.



“Đại nhân, trà của chàng.”



“Ừ.”



Trần Du nhận lấy, thổi nhẹ, nhấp một ngụm.



Ta tim treo lơ lửng tận cổ họng, bàn tay giấu trong tay áo siết chặt, chờ chàng mở miệng.



Nhưng chàng chỉ đặt chén trà xuống, nét mặt chẳng hề biến đổi.



Ta mới nhẹ nhõm thở ra, hình như chọn đúng rồi?



Không kịp vui mừng, ta đã vội lùi sang một bên.