Trì Đường Có Du

Chương 9



Ta và Trần Du vẫn cùng ngủ trên một chiếc giường, nhưng so với trước kia, tâm trạng đã hoàn toàn khác.



Ta thực ra khá thích chàng. Cái “thích” này, ta cũng chẳng rõ có phải là thứ tình cảm nam nữ hay không. Nhưng ít nhất, ta không hề bài xích việc cùng chàng nằm chung một chỗ.



Ta vốn không hay dây dưa chuyện tình cảm. Đến nước này, nếu có thể thoải mái cùng ngủ bên nhau, có lẽ đó chính là thích rồi?



Hôm nay Trần Du cũng khác, chỉ an phận nằm bên cạnh ta. Hai chúng ta cùng ngơ ngác nhìn lên trần nhà.



Thấy chàng chưa ngủ, ta bèn khẽ hỏi:

“Đại nhân, chàng nói… vài năm nữa, chúng ta còn có thể nằm bên nhau thế này không?”



Thật ra đến lúc ấy, bên cạnh chàng sẽ là ai, ai mà biết được.



Trần Du nghĩ một lát, trông ra vẻ khá cẩn trọng:

“Có, nhưng… sẽ hơi chật.”



Ta vốn chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ chàng lại trả lời nghiêm túc đến thế. Nhưng… chật là sao?



Chẳng lẽ chàng béo ra, hay là ta béo ra?



Nghĩ thế, ta gật gù phụ họa:

“Cũng phải, cơm nước trong phủ đúng là ngon, mấy hôm nay thiếp cũng thấy mình mập ra chút rồi.”



Khóe môi Trần Du bỗng cong cong:

“Nàng nghĩ nhiều rồi, không phải vì thế đâu.”



“…” Thế thì vì cái gì?



Ta không tiện hỏi thêm, đành im lặng.



Ngày hôm sau.



Phụ thân tỉnh lại. Nghe tin ấy, ta vội chạy đến Trì phủ, thấy người bình an mới yên lòng quay về.



Lúc trở lại, Trần Du vừa hạ triều, đang chờ trong thư phòng. Ta ngoan ngoãn đi tới.



Trong thư phòng, chàng đang cùng mấy vị đại nhân bàn chuyện, ai nấy cười nói vui vẻ.



Ta bước vào, mấy người cùng cung kính gọi một tiếng:

“Phu nhân.”



Có người cất lời:

“Nghe nói hôm qua tên gián điệp bị bắt trong phủ Thừa tướng đã trốn mất rồi.”



“Ừ.” Trần Du thoáng ngập ngừng rồi đáp nhạt một tiếng.



Lại có người đùa:

“Phu nhân vừa đến, hồn của Trần đại nhân liền theo phu nhân mất rồi.”



Ta đang đứng châm trà, nghe xong thấy có chút ngượng. Sau lưng là tiếng cười khẽ của Trần Du.



Ngô đại nhân lại trêu:

“Trần đại nhân à, ngày chúng ta thành thân chỉ kém nhau dăm bữa nửa tháng. Giờ con ta đã biết chạy chơi, còn bên ngài… sao mãi chẳng thấy động tĩnh gì?”



Ta bưng trà tới cho từng người. Trần Du chỉ mỉm cười, không nói gì.



Ta biết rõ, đó là bởi chàng có một bí mật khó nói.



Nhưng vì chàng chỉ cưới mình ta, thế nên thiên hạ đồn đại ta “ngồi mát ăn bát vàng”, chiếm chỗ mà chẳng sinh cho chàng lấy một đứa con.



Nghe qua thật chói tai.



Mấy vị kia lại cười ha hả:

“Chúng ta còn đang chờ tiệc bách nhật của tiểu công tử đây!”



Ta chỉ khẽ cười cho qua. Nhưng nghĩ bụng, bệnh thì phải chữa chứ?



Nghĩ vậy, ta quyết định phải tìm cách trị cho Trần Du cái chứng “khó nói” ấy, để chàng cũng được hưởng niềm vui phu thê, xứng đáng với tất cả những gì chàng dành cho ta.



Nói là làm.



Hôm sau, vừa tờ mờ sáng ta đã ra ngoài, chạy khắp các phố, chỉ để mua cho bằng được một thang thuốc bổ dương. Thậm chí còn suýt cãi nhau với người ta.



Trước khi đi, lão chủ quán còn cười hề hề bảo:

“Nếu hiệu nghiệm thì nhớ quảng cáo giúp ta, viết ít dòng cảm nhận, xong ta biếu thêm thang nữa.”



Ta gật đầu: “Được.”



Tối đó, khi Trần Du về, ta đã nấu xong bát thuốc nóng hổi chờ chàng.



Chàng vừa bước vào phòng, thấy ta chuẩn bị thứ ấy, liền đi thẳng tới, hỏi:

“Đây là gì?”



Ta nghiêm túc đáp:

“Đại nhân, thuốc này có thể giải quyết căn bệnh đeo bám chàng bấy lâu. Cũng coi như lời cảm tạ thiếp dành cho chàng vì đã chăm sóc thiếp những ngày qua.”



Trần Du chẳng mấy để tâm, chỉ thản nhiên buông ba chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta không bệnh.”



Ta hiểu, nam nhân mà, ai cũng muốn giữ thể diện.



Ta nhìn chàng, nói nhỏ:

“Đại nhân, đây là công sức thiếp vất vả mới có được.”



Nhìn bộ dạng mệt mỏi của ta, chàng dường như động lòng, nửa tin nửa ngờ cầm bát thuốc, nhấp thử một ngụm.



Thuốc đắng, lông mày chàng hơi nhíu lại.



Thấy thế, ta lập tức móc ra quả táo tàu ủ suốt 82 năm, nhét ngay vào miệng chàng.



“Đại nhân, sao rồi?” ta hỏi đầy mong chờ.



“Đây là thuốc gì?”



“Thuốc bổ dương.” Ta đáp, rồi nhanh nhảu nói thêm:

“Nếu hiệu quả, thiếp sẽ mua thêm cho chàng. Đừng ngại. Tiền thì để tỏ thành ý, thiếp đã dùng cả tiền riêng của mình rồi.”



“...”



Trần Du im lặng hồi lâu, bỗng bật cười khẽ, kéo tay ta, đưa ta ngã vào trong n.g.ự.c chàng:

“Đường nhi, nàng cho ta uống cái này, ta sẽ nghĩ nàng đang ngầm ám chỉ điều gì đấy.”



Lòng bàn tay chàng nóng rực, hơi nóng xuyên qua lớp vải truyền đến tận cổ tay ta, so với mọi lần còn nóng hơn.



Ta ngẩng đầu hỏi nhỏ:

“Ám chỉ cái gì?”



Chẳng lẽ chàng nghĩ… ta muốn cùng chàng…



Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua, ta vội vàng giải thích:

“Đại nhân, đây thật sự là thuốc bổ, chẳng phải chàng…”



Lời chưa kịp dứt, Trần Du đã ngắt ngang:

“Đúng là uống vào thấy bổ thật.”



“…” Người này nói năng sao mà thẳng thừng thế chứ?



Không khí thoáng chốc trở nên gượng gạo. Ta cảm nhận rõ ràng Trần Du có gì đó không ổn. Chính xác hơn là… cơ thể chàng không ổn.



Cuối cùng, Trần Du buông ta ra, chẳng nói thêm lời nào, vòng qua ta rồi trực tiếp leo lên giường.



Bộ dạng kia, sao lại giống hệt một oán phụ giận dỗi thế?



Nhưng bạc ta bỏ ra cũng không thể uổng phí. Nhớ lại lời lão chủ quán, ta quay người, tiến lại gần giường.



Lúc này Trần Du đang thay y phục.



Ta hỏi:

“Đại nhân, chàng thấy hiệu quả thế nào?”



Chàng đáp gọn lỏn:

“Không thế nào cả.”



Ta lại gặng hỏi:

“Vậy… bây giờ chàng có cảm giác gì không?”



Trần Du liếc ta một cái:

“Không có cảm giác gì.”



Ta nhìn vạt áo chàng khẽ mở, ngượng ngập cười:

“Thật ra… nếu đại nhân chịu viết cho thiếp một đoạn ‘cảm nhận sau khi dùng’, thì thiếp còn có thể lấy thêm được một thang thuốc nữa, lại tiết kiệm được một khoản bạc.”



Trần Du không đáp, chỉ lên giường. Ta cũng nhanh chóng theo sau.



“Đại nhân, thiếp còn một vấn đề…”



Hạt Dẻ Rang Đường

Chưa kịp nói hết câu, Trần Du đã chậm rãi xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm:

“Nàng thật sự muốn một ‘cảm nhận sau khi dùng’ sao?”



Ta thoáng cảm nhận một tia nguy hiểm, suy nghĩ chớp nhoáng rồi lắp bắp:

“Cũng… cũng không bắt buộc… có thì… dĩ nhiên càng tốt.”



Lời vừa rơi xuống, eo ta đã bị một cánh tay rắn chắc vòng lấy, khẽ siết.



Khoảng cách này gần đến mức ta có thể cảm nhận rõ rệt nhiệt độ tỏa ra từ người chàng.



“Đường nhi, nàng biết ta thích nàng mà.”



Ta hơi ngẩn ra, nhưng không hề đẩy chàng ra. Khóe môi khẽ nhếch, ta cười cười:

“… Thật ra, thiếp cũng khá thích chàng.”



Trần Du khựng lại, song không dám hỏi lại lần nữa, chỉ sợ ta đổi ý.



Còn ta, giọng điệu lại cực kỳ thản nhiên. Ta chưa từng nghĩ, có một ngày mình lại có thể buông ra những lời như thế.