15.
Ta cảm nhận rõ ràng được cánh tay chàng siết chặt lấy mình, ôm ta thật chặt vào lòng.
Một lúc lâu sau, chàng mới lên tiếng, giọng trầm thấp:
“Được rồi, hôm nay nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Ta không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn gật đầu, định nằm xuống.
Chỉ là, vừa mới đặt lưng xuống giường, trong đầu ta chợt loé lên một suy nghĩ: Không đúng! Thuốc ta sắc cho Trần Du vẫn chưa uống hết cơ mà.
Nghĩ vậy, ta lập tức bật dậy, nhanh nhẹn xuống giường, bê bát thuốc trên bàn đến trước mặt chàng.
“Đại nhân, uống thuốc rồi hẵng ngủ nhé.” Giọng ta tràn đầy kiên nhẫn. “Tình cảm sâu đậm thì cạn sạch một hơi.”
Chàng nhướn mày: “Biết quan tâm ta rồi à?”
Ta cười cười: “Chủ yếu là vì thuốc đắt lắm.”
“…”
Ta thấy Trần Du có hơi bất lực, nhưng cũng không giận, chỉ khẽ ngẩng lên nhìn ta:
“Nàng cho ta uống cái này, là cảm thấy ta… không được?”
Đúng là đứa trẻ thành thật.
Mà ta thì, cũng đúng là nghĩ vậy thật.
Nghĩ thế, ta gật đầu thản nhiên:
“Đại nhân, chuyện này có gì mà xấu hổ? Hợp tác điều trị tốt, có lợi cho chàng, cho thiếp, cho tất cả mọi người, đúng không?”
Trần Du bật cười khẽ, thong thả đứng dậy, khẽ “ừ” một tiếng, rồi cầm lấy bát thuốc trong tay ta, uống cạn một hơi.
Ta hơi sững sờ, ngơ ngác nhìn chàng.
Chưa kịp phản ứng gì, đã nghe chàng nói:
“Lại đây, ta kể cho nàng nghe chi tiết cảm giác thế nào.”
Chàng quay lưng về phía ta, ta không nhìn thấy nét mặt chàng ra sao, chỉ nghe tiếng chàng trầm thấp, bình thản, vừa nói vừa kéo tay ta đi.
Ta vui vẻ gật đầu: “Được thôi.”
Chỉ là… ta vừa trèo lên giường, đã bị Trần Du kéo mạnh một cái, cả người ngã vào lòng chàng.
Ngẩng đầu lên, ta liền bắt gặp ánh mắt chàng đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt ánh lên tia đỏ nhàn nhạt.
Chàng cúi đầu nhìn ta mấy giây, nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay khẽ vuốt má ta, rồi từ từ cúi xuống.
Ta nhìn gương mặt gần trong gang tấc của chàng, cũng vô thức nuốt khan một cái.
Trần Du dừng lại một chút, chăm chú nhìn vào mắt ta, rồi cúi đầu hôn lên môi ta.
Nụ hôn ấy, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Ta theo phản xạ định đẩy chàng ra, nhưng bàn tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị chàng giữ chặt, ép lên giường.
Bàn tay đặt bên hông ta từ lúc nào đã cởi dải lưng áo, nhưng vẫn rất kiềm chế, không vượt quá giới hạn, chỉ như thăm dò phản ứng.
Chỉ đến khi hơi thở ta bắt đầu gấp gáp, chàng mới buông ta ra, giọng khàn khàn mang theo ý cười:
“Ngày mai nhớ viết lại cảm nhận của nàng.”
Ta bị chàng hôn đến đỏ bừng cả mặt:
“Ý gì thế?”
“Biết đâu có thể tặng thêm cho nàng một thang thuốc, coi như lời.”
“…Từ bao giờ mà chàng lại quan tâm mấy chuyện này thế?”
Mà ta có cảm nhận gì đâu, ta đâu có uống thuốc.
Chỉ là… chưa đầy một nén nhang sau, ta đã hiểu ý của câu “cảm nhận” kia là gì rồi. Nhưng… đã quá muộn mất rồi.
“Đại nhân, không phải nói là ‘nói chuyện chi tiết’ sao?” Ta hỏi.
“Thì ta đang nói đây còn gì.”
“…”
…
Sáng hôm sau khi ta tỉnh dậy, Trần Du đã lên triều sớm.
Theo lời Tiểu Thúy kể lại, lúc rời phòng, trông Trần Du vô cùng sảng khoái, tâm trạng hiển nhiên rất tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghe xong, nghiến răng bò dậy, liền thấy trên bàn có một tờ giấy.
Nét chữ rất đẹp, rõ ràng là của Trần Du.
Trên giấy chỉ viết ngắn gọn vài chữ gửi cho "ông chủ":
“Tạm được, tiếp tục cố gắng.”
Nghĩ đến số bạc của mình, ta mới cố nhịn không xé toạc tờ giấy đó.
Thuốc này mà gọi là ‘tạm được’ á?
Ta mua thứ thuốc này về, chẳng phải là tự rước hoạ vào thân sao?
Nhưng không sao.
Thuốc hết rồi, Trần Du có thể đi đâu mát thì đi.
Hạt Dẻ Rang Đường
16.
Buổi chiều, ta đến Trì phủ một chuyến.
Sức khỏe của phụ thân đã khá hơn nhiều, còn mẫu thân cũng vui vẻ trở lại.
Nghe nói Hoàng thượng đã phái người điều tra hung thủ ám sát phụ thân, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả.
Ta không nói cho họ biết kẻ chủ mưu là Diệp Nhuận, chỉ dặn dò cẩn thận, bảo họ sau này khi ra ngoài phải đặc biệt đề phòng.
Diệp Nhuận tất nhiên sẽ tìm mọi cách che giấu thân phận, lại không dễ bị nghi ngờ, nên tạm thời vẫn chưa ai lần ra được manh mối.
Ta chỉ trở về phủ khi trời đã xế chiều.
Lúc đang đi trên con phố lớn, gần đến cửa phủ thì một người ăn mặc như dân thường lặng lẽ đi ngang qua, không nói không rằng.
Khi chúng ta lướt qua nhau, trong tay ta đột nhiên xuất hiện một phong thư không biết từ đâu đến.
Ta khẽ nhíu mày, đợi đến khi kịp phản ứng lại quay đầu nhìn, thì người ấy đã lẫn vào dòng người đông đúc.
Ta nắm chặt lá thư kỳ lạ trong tay, mím môi, rồi nhanh chóng quay về phủ.
Vừa bước vào, đã có người đến bẩm báo là thị vệ thân cận của Trần Du, tên là Ân Minh.
“Phu nhân, hôm nay Hoàng thượng triệu kiến gấp, đại nhân vừa về đến phủ thì liền được phái đi Trạm Châu.”
Ân Minh cúi đầu suy nghĩ, không tìm ra nguyên do, chỉ tiếp tục nói: “Hạ quan cũng không rõ là có việc gì, nhưng mấy ngày tới e là đại nhân sẽ không có mặt ở phủ. Đại nhân có dặn, nếu phu nhân cần gì thì cứ sai bảo hạ quan.”
Ta cầm lá thư trong tay, gật đầu đáp: “Biết rồi.”
Nói xong, ta quay về phòng.
Về đến nơi, ta cẩn thận quan sát phong thư kia.
Trên phong bì không ghi gì cả. Ta mở ra, bên trong chỉ là một tờ giấy với vài dòng chữ viết nguệch ngoạc:
“Kỳ Yên, chính ngọ ba ngày sau, gặp nhau tại trà quán ngoại thành phía Nam.”
Người ký tên chỉ có một chữ: Bắc.
Ta chau mày, đọc đi đọc lại, người này có nhầm không?
Tên ta đâu phải là “Kỳ Yên”.
Nhưng người đó rõ ràng đưa thư thẳng cho ta, mục tiêu chính xác.
Và còn chữ “Bắc” ở phần ký tên…
Là người từ Bắc quốc gửi đến? Hay là một ai đó mang danh Bắc quốc?
Ta không chắc chắn, bèn gọi Ân Minh đến.
Hắn lập tức cung kính hành lễ: “Phu nhân có điều gì phân phó?”
“Tờ thư tìm thấy trong phòng ta hôm đó, có còn không?” ta hỏi.
Ân Minh nghĩ một lúc rồi đáp: “Bẩm phu nhân, hôm đó lá thư ấy được Lục vương gia đem đi làm bằng chứng. Nhưng khi ấy mọi người quá hỗn loạn, hạ quan có thấy dưới đất còn sót lại một bức thư đã bị mở ra. Hạ quan nhặt lên, vốn định đem đi thiêu hủy.”
Ta thầm thở phào, coi như vận may không tệ, liền bảo hắn mang thư tới.
Cầm bức thư đã mở kia trên tay, ta lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Thì ra tên thật của thân thể này là Kỳ Yên, lá thư ban nãy đúng là gửi cho ta.
Chỉ có điều, nét chữ hoàn toàn khác nhau.
Nếu muốn làm rõ, ba ngày sau ta bắt buộc phải đi một chuyến.