1
Sau khi theo Phó Thanh Yến quay về Vân Thành, hắn sắp xếp cho ta ở trong một tiểu viện tinh xảo, để một nha hoàn xa lạ hầu hạ, rồi liền biệt tăm biệt tích.
Nha hoàn ấy khi vừa thấy ta liền lộ vẻ kinh ngạc không giấu nổi, mấy ngày sau đó cứ luôn len lén liếc nhìn ta, muốn nói lại thôi.
Còn âm thầm dò hỏi lai lịch của ta.
Lai lịch sao?
Dưới quyền quản lý của Vân Thành có một ngôi làng nhỏ hẻo lánh tên là thôn Lý Gia, nghèo nàn cằn cỗi, dân cư thưa thớt.
Ta là cô nhi mà bà lão họ Lý, người già cô quạnh trong làng, nhặt được khi lên núi đốn củi.
Lúc được nhặt về, đầu ta bị đá đập chảy m.á.u đầm đìa, cũng vì vậy mà mất trí nhớ, chỉ còn lại một bộ y phục trắng đơn bạc, người ngợm lôi thôi nhếch nhác.
Khi ấy đang có loạn binh, dân làng đoán rằng ta là lưu dân thất lạc gia đình vì chiến loạn.
Họ đi hỏi quanh, chẳng ai đến tìm ta, có lẽ phụ mẫu thân thích ta đều đã không còn.
Thế nên Lý bà bà nhận nuôi ta, hai bà cháu nương tựa nửa năm, rồi gặp được Phó Thanh Yến.
Lần đầu tiên gặp hắn, ta đang nhổ cỏ dại ở ruộng bên đường, mặc áo vải thô, đầu đội nón rách, cả người lam lũ quê mùa.
Nhưng khi ngẩng đầu lên lại để lộ chiếc cằm trắng ngần.
“Khoan đã!”
Ta gọi đoàn xe ngựa đang đi ngang qua, nhắc họ rằng mấy ngày mưa lớn liên tục, đoạn đường phía trước đã hóa thành bùn lầy, đi vào sẽ dễ bị sa lầy nguy hiểm, còn tiện tay chỉ cho họ một lối đi khác.
Người trên xe xuống cảm tạ, thấy ta thì sững người.
Cả thôn Lý Gia, chuyện ta gặp hắn được truyền tụng như một giai thoại.
Phó Thanh Yến là thứ tử thế gia vọng tộc Phó thị ở Vân Thành.
Trên đường đến nhậm chức tại một huyện dưới quyền Vân Thành, hắn gặp ta, một thôn nữ lương thiện chỉ đường, liền nhất kiến chung tình, lập tức phái người đến cầu hôn.
Vậy là ta theo hắn đến Chử Quận.
Ta vốn có dung mạo đặc biệt xinh đẹp nổi bật, ở làng cũng từng khiến các nhà quyền quý dẫm nát ngưỡng cửa để hỏi cưới, nên chẳng ai cảm thấy chuyện công tử nhà giàu vừa gặp đã yêu ta là điều kỳ lạ.
Phó Thanh Yến đến Chử Quận ba năm, suốt ba năm đó, dù bao nhiêu người dâng mỹ nhân cho hắn, hắn đều từ chối.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Trong phủ chỉ có mỗi ta bên cạnh.
Hắn nói mẫu thân mới mất, cần giữ hiếu mấy năm, nên không cưới ta làm thê, cũng không nạp thiếp.
Trong phủ, ta mãi không có danh phận.
Nhưng hắn sắp xếp cho ta ở viện tốt nhất ngoài viện chính, trong phòng bày đầy bình quý tranh cổ, lụa là gấm vóc, vàng ngọc trang sức không thiếu món nào, nuôi ta như nâng trứng hứng hoa.
Ta thích hoa, hắn liền sai người trồng đầy viện.
Ta để ý một cây trâm trong tiệm ven đường, hắn liền cho người mua sạch cả tiệm đem về.
Ta muốn gì, hắn cũng tìm được mang đến.
Dù công việc bộn bề, mỗi ngày hắn vẫn dành thời gian đến thăm ta, ta ngủ rồi thì đứng xa xa mà nhìn.
Hắn thích vẽ tranh, lúc rảnh lại bắt ta đứng dưới tán hoa để hắn vẽ, nhưng những bức tranh ấy, hắn chưa từng cho ta xem.
Cho đến vài tháng trước, Phó gia gửi thư đến, đại ca Phó Thanh Yến, vốn là trưởng tử thừa kế tước vị, bệnh mất, yêu cầu hắn về kế thừa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vậy là hắn dẫn ta về Vân Thành.
Nhưng hắn không đưa ta về Phó gia, chỉ sắp xếp ta ở tiểu viện này, rồi bận rộn lo tang lễ và xử lý việc trong nhà, từ đó không hề quay lại.
Giữa nơi xa lạ rộng lớn này, ta chỉ quen biết một mình hắn.
Hắn bỏ mặc ta lẻ loi nơi đây, khiến ta không khỏi hoang mang bất an.
Vì thế, theo bản năng, ta bắt đầu dò hỏi thu phục lòng người, trò chuyện đôi chút với nha hoàn lạ kia.
Sau mấy ngày ấp a ấp úng, cuối cùng nàng ta cũng buột miệng hỏi một câu:
“Cẩm Tú cô nương, cô nương có biết tiểu thư Trịnh Uyển Khanh không?”
Dĩ nhiên là ta không biết.
Cho đến khi Phó Thanh Yến bỗng nhớ ra còn một người là ta, bất ngờ xuất hiện ngoài cửa, nói muốn đưa ta lên núi ngắm hoa.
Ta hớn hở leo lên sườn núi, khó khăn lắm mới hái được cành hoa mình thích nhất, định mang về cho Phó Thanh Yến xem.
Quay người lại thì bị một đám người chặn mất đường đi.
Là mấy tiểu thư quý tộc lạ mặt.
Họ cũng thấy cành hoa trong tay ta đẹp nhất, liền yêu cầu ta tặng cho người đứng ở giữa bọn họ.
Nàng tiểu thư được vây quanh như sao vây trăng ấy đội một tấm màn dài che gió, khí chất cao quý đoan trang.
Cái này thì khác gì cướp trắng?
Ta ấm ức nhìn về phía Phó Thanh Yến, đợi hắn lên tiếng bênh vực.
Kết quả là Phó Thanh Yến thậm chí không liếc nhìn ta một cái.
Từ lúc cô nương kia xuất hiện, ánh mắt hắn chỉ dán c.h.ặ.t lên người nàng.
Đến khi ta khẽ níu lấy vạt áo hắn, hắn mới nhìn ta, rút lại tay áo, lạnh nhạt ra lệnh:
“Nàng ấy thích, thì nhường cho nàng ấy đi.”
Ta ngẩn người.
Thấy ta còn sững sờ, hắn đích thân đưa tay rút cành đào trong tay ta, trao cho người kia.
Tiểu thư quý tộc trong ánh mắt mọi người tháo bỏ tấm màn che, lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, mảnh mai yếu ớt, khiến người ta xót thương.
Ngay khoảnh khắc ta nhìn thấy nàng ấy, đầu óc ta như nổ tung.
Ta và nàng ấy, diện mạo giống nhau đến kinh ngạc.
Ta thích trang phục rực rỡ bắt mắt, nhưng Phó Thanh Yến luôn bắt ta mặc bạch y nhạt nhòa.
Ta khoẻ mạnh đầy sức sống, hiếm khi đau bệnh, hắn lại luôn bắt ta đội màn che mặt ngột ngạt.
Ta từng lén nhìn trộm những bức tranh hắn vẽ, có nét giống ta, cũng có chỗ không giống – ta vẫn luôn nghĩ là do hắn không giỏi vẽ.
Hóa ra không phải, hắn vẽ giỏi đến thế, chỉ là người trong tranh… vốn không phải ta.
Trịnh Uyển Khanh cảm thấy bất ngờ, khẽ liếc ta một cái, nhỏ giọng cảm ơn Phó Thanh Yến, nhưng chỉ để nha hoàn bên cạnh nhận lấy cành hoa.
Hai người họ đứng gần nhau, cứ như một đôi tình nhân yêu mà không thể, không ai để ý đến ta – kẻ mất hồn thất thần.
Ta cụp mắt, rồi bất ngờ tiến lên giật lấy cành đào kia.