Triệu Lăng Cẩm

Chương 2



Phó Thanh Yến đứng ngay bên cạnh nàng ấy, tưởng ta muốn làm gì nàng, không kịp nghĩ nhiều, lập tức đẩy ta ra.

 

Hắn ra tay mạnh lắm, ta ngã nhào lên đám đá lởm chởm, mặt mũi tay chân trầy xước be bét m.á.u, thảm hại vô cùng. 

 

Nhưng ta vẫn nắm c.h.ặ.t cành đào ấy không buông.

 

Rồi ta đứng dậy, ném cành hoa xuống đất, giẫm nát nó tan tành.

 

Trịnh Uyển Khanh?

 

Bây giờ… ta biết rồi.

 

2

 

Ở Vân Thành, hai nhà Phó – Trịnh là thế gia giao hảo lâu đời. 

 

Trịnh Uyển Khanh và Phó Thanh Yến là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.

 

Một người là đích nữ khuê các, đoan trang thông tuệ, gương mẫu của giới tiểu thư.

 

Một người là công tử quyền quý, tuấn nhã cao nhã, tiền đồ xán lạn.

 

Đôi bên quá đỗi xứng đôi, ai cũng tưởng họ sẽ nên duyên phu thê, nào ngờ Trịnh Uyển Khanh lại quay đầu gả cho người khác.

 

Nàng gặp được một người tốt hơn Phó Thanh Yến, công tử nhà Phùng gia.

 

Phùng gia là thế lực mới nổi ở Vân Thành, xuất thân võ tướng. 

 

Phùng tiểu tướng quân là con một, tuổi còn trẻ đã theo phụ thân ra chiến trường, lập được không ít công trạng. 

 

Quan trọng hơn, hắn còn được quý nhân ở kinh thành coi trọng, thân phận nhờ vậy mà nước lên thuyền lên.

 

Còn Phó Thanh Yến tuy cũng là danh môn thế tộc, nhưng chỉ là đích thứ, không đến lượt thừa kế vị trí thế tử, cũng không có quan chức hay quý nhân nâng đỡ.

 

Khi ấy, quả thực Phó Thanh Yến không phải là lựa chọn tốt nhất. 

 

Người ngoài đều nói Trịnh gia ép Uyển Khanh gả qua đó, thật đáng tiếc cho một đôi bích nhân như vậy.

 

Khi đó, người trong lòng thành thâ, mẫu thân lại vừa mới qua đời, Phó Thanh Yến không còn tâm trạng ở lại Vân Thành, bèn nhận một nhiệm vụ khó khăn nhưng dễ lập công, rời đi đến Chử Quận.

 

Trên đường, hắn gặp ta, một người có vài phần tương tự Trịnh Uyển Khanh.

 

Một vật thay thế để hắn mượn vật nhớ người.

 

Hắn đặt ta ở nơi có thể trông thấy bất cứ lúc nào, nuôi ta như một bình hoa xinh đẹp, nhìn qua tưởng như rất tốt với ta.

 

Nhưng đến cả việc ta chạm nhẹ vào tay áo hắn, hắn cũng kín đáo mà lộ vẻ chán ghét.

 

Hắn nói mình có bệnh sạch sẽ, chưa bao giờ cho ta đến gần quá. 

 

Hôm đó hắn đẩy ngã ta, ngẫm lại, thì ra đó là lần đầu tiên hắn chủ động tiếp xúc thân thể với ta.

 

Vậy mà khi Trịnh Uyển Khanh vì bị kinh động mà ngất xỉu, hắn lại không hề do dự bế nàng lên, vội vã xuống núi tìm đại phu, lúc này chẳng thấy bệnh sạch sẽ gì cả.

 

Giữ hiếu cho mẫu thân chỉ là cái cớ, bệnh sạch sẽ cũng chỉ là cái cớ, hắn đúng là vì người trong lòng mà thủ thân như ngọc.

 

Một đám người hấp tấp rời đi, chỉ còn ta bị bỏ lại nguyên tại chỗ.

 

Lại một lần nữa, cô độc bị vứt sang một bên.

 

3

 

Rõ ràng là ta toàn thân thương tích, chật vật đáng thương là thế, chẳng biết nàng ta bị kinh động ở đâu, đang yên đang lành đứng đó mà lại ngất xỉu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mùa xuân đương độ rực rỡ, hoa đào bích nở đầy núi như mây hồng trải khắp, người đến đây du xuân thưởng hoa tấp nập không dứt.

 

Cảnh hoa rực rỡ, lẽ ra hợp với sở thích của ta.

 

Nhưng ta chẳng còn tâm trí để ngắm. 

 

Da thịt ta chẳng hiểu vì sao lại mẫn cảm đến mức lạ thường, chỉ trầy nhẹ liền rớm m.á.u. 

 

Những vết thương nhỏ li ti trên người rát buốt, ta cắn răng nén nước mắt, viền mắt đỏ hoe.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đợi đến khi người xem hoa đều rời đi, trời đã gần tối, Phó Thanh Yến mới nhớ ra sai người đến đón ta về.

 

Nhưng không phải về tiểu viện kia, người hầu dẫn ta đến y quán. 

 

Phó Thanh Yến gặp ta, nét mặt lạnh lùng:

 

“Uyển nhi từ nhỏ thể trạng yếu, không chịu được kinh động, mọi chuyện hôm nay đều là do ngươi gây ra, vào trong xin lỗi nàng ấy đi.”

 

Ta không muốn, thế là Phó Thanh Yến ra lệnh không cho ta ăn uống, cũng không cho rời đi. 

 

Khi nào chịu xin lỗi, khi đó mới có cơm nước.

 

Sau ba ngày đói lả, bụng đau đến tái mặt, ta như đúng hắn liệu trước mà gật đầu thuận theo.

 

Phận nương nhờ người, ta không thể không nghe lời.

 

Ba ngày sau, Trịnh Uyển Khanh đã trở về Phùng phủ. 

 

Ta được dẫn đến đó, cả người suy yếu đến độ bước đi lảo đảo. 

 

Ngẩng đầu liền thấy nàng ta được bao vây xung quanh, người người hỏi han săn sóc, rồi lại cúi đầu nhìn thân thể đầy vết m.á.u của mình, ba ngày không được ăn, không thể xử lý vết thương, cứ để nó chậm chạp đóng vảy.

 

Ta giống như một con mèo hoang dơ bẩn rình nhìn mèo nhà được người cưng chiều.

 

Khi bước qua ngưỡng cửa, những người đang trò chuyện bên trong đều ngừng lại nhìn ta, có người bật cười, giọng điệu khinh mạn:

 

“Đây là người mà Phó công tử nuôi bên ngoài sao?”

 

Ta cúi đầu.

 

Mấy năm ở Chử Quận không danh không phận, về đến Vân Thành lại không được vào cửa Phó gia, chỉ bị ném vào một tiểu viện, ta từng nghi ngờ. 

 

Nhưng khi Phó Thanh Yến phái người đến thôn Lý Gia cầu hôn, nói là muốn thủ hiếu mấy năm rồi cưới, rõ ràng mang ý là danh chính ngôn thuận.

 

Giờ nghĩ lại, chẳng qua chỉ là một ngoại thất. 

 

Ta đã bị lừa dối.

 

“Nghe nói nàng ta trông hơi giống Trịnh tiểu thư, thật là trùng hợp, có duyên thật…”

 

Một người khác nói:

 

“Nói bậy gì vậy? Phu nhân nhà chúng ta là đích nữ danh gia vọng tộc Trịnh gia, là thiếu phu nhân của Phùng phủ, cành vàng lá ngọc, sao có thể để một con nhà quê bẩn thỉu bấu víu vào?”

 

“Xuất thân quê mùa hạ tiện, chẳng có hiểu biết gì. Chắc nàng ta không biết quy củ Vân Thành, mỗi năm cành đào bích đẹp nhất trên núi là để dâng cho giai nhân đứng đầu…”

 

Khi ta ngẩng đầu nhìn nàng, người nói đột nhiên cứng họng, những lời còn lại cũng tắt luôn.

 

Ta chợt hiểu ra, chẳng trách họ lại cố cướp đoạt cành hoa của ta, thì ra là còn có lệ này. 

 

Trong số các quý nữ Vân Thành, Trịnh Uyển Khanh quả là người nổi bật nhất.

 

Nhưng ta xinh đẹp, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp hơn ta.