Triệu Lăng Cẩm

Chương 17



Lan Thuấn Trạch bò ra khỏi bùn, toàn thân lấm lem, ướt sũng, khổ sở như thuở nhỏ. 

 

Chàng đưa tay sờ cổ tay, chiếc vòng ngũ sắc từng buộc ở đó đã mất, chắc là rơi trong bùn.

 

Ngực chàng thắt lại.

 

Một năm nọ vào Tết Đoan Ngọ, nàng thấy người ta đan vòng ngũ sắc, hăng hái đan cả đống, phụ mẫu, huynh tỷ, thị vệ, thái giám và Lan Thuấn Trạch đều có phần. 

 

Nhưng trừ chàng ra, không ai chịu đeo, ai cũng viện cớ từ chối vật xấu xí này. 

 

Chỉ có chàng, không chút ngại ngần, đeo lên tay.

 

Sau đó, thuộc hạ thấy người luôn ung dung điềm đạm như chàng, lúc ấy lại lục lọi điên cuồng trong bùn, tìm rất lâu… vẫn không tìm thấy vật mình muốn, cũng chẳng tìm được người mình muốn.

 

Mắt chàng đỏ hoe. 

 

Mưa rơi xối xả trên mặt, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

 

Khi còn nhỏ, nàng từng cầm đèn bước vào màn đêm, trèo tường đến tìm chàng, khóc hỏi:

 

“Ca ca, mẫu thân huynh mất rồi, huynh cũng khóc như ta bây giờ sao?”

 

Hồi đó chàng không hiểu nỗi đau mất người thân. 

 

Mẫu thân chàng mất lúc chàng còn nhỏ quá.

 

Giờ thì chàng hiểu rồi.

 

Từ nhỏ đến lớn, chàng không có tình thân, không tri kỷ, không sư trưởng.

 

Từ đầu tới cuối, chàng chỉ có nàng.

 

Nàng nhìn có vẻ mong manh, sống dựa vào chàng.

 

Nhưng thực ra, dù trong hoàn cảnh thấp kém, chàng vẫn từng bước phản công. 

 

Khi kẻ từng bắt nạt chàng chưa nhận ra, chàng đã âm thầm lên kế hoạch, thao túng lòng người.

 

Nếu chàng không xuất hiện, sau khi nàng và Phó Thanh Yến thành hôn, Phó gia chắc chắn không có kết cục gì tốt. 

 

Nàng đồng ý vào Phó gia, chẳng qua để tìm chứng cứ bất lợi, giao cho đối thủ của họ. 

 

Nhà quyền quý nào chẳng từng làm chuyện mờ ám?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Nhưng thực ra, người không thể sống thiếu đối phương chính là chàng, kẻ yếu đuối sống dựa vào dây tơ hồng.

 

Nàng là toàn bộ tình yêu, tình bạn, tình thân của chàng, là điểm tựa duy nhất của chàng trong cuộc đời này.

 

Nhưng công chúa của chàng đã c.h.ế.t rồi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Chàng như món đồ cũ của nàng, bị bỏ lại nơi trần thế.

 

Cho đến khi con mèo của nàng bị bắt nạt, chàng bước vào, thấy một bóng hình quen thuộc đến tê dại.

 

Lan Thuấn Trạch loạng choạng một bước, cảm xúc vỡ vụn.

 

Đắng cay, hạnh phúc, không sao nói nổi. 

 

Không sao nói nổi.

 

Chàng canh bên nàng mấy ngày mấy đêm, không dám rời đi, sợ đây là giấc mơ. 

 

Đến khi nàng tỉnh lại, nhìn quanh một vòng, cắt ngang lời chàng định nói, lôi ra một chiếc vòng ngũ sắc xinh đẹp hoàn mỹ, buộc vào cổ tay lạnh lẽo của chàng.

 

Thật ra, từ sau năm ấy, nàng đã biết mình đan vòng quá xấu, bèn âm thầm luyện tập, cuối cùng cũng đan được vòng thật đẹp. 

 

Nhưng năm đó đã qua, nàng nghĩ sẽ đợi đến Tết Đoan Ngọ năm sau tặng cho chàng.

 

Năm sau, nàng gặp chuyện.

 

Bị hai người Phó gia và Trịnh làm lỡ mất, nhiều lần đi ngang mà không gặp.

 

Bây giờ, cuối cùng nàng cũng tự tay buộc chiếc vòng đẹp đẽ ấy cho phò mã của nàng.

 

Trừ tà, cầu phúc, đón điều lành.

 

Nàng khẽ cười:

 

“Lan Thuấn Trạch, chàng lắm lời quá đấy.”

 

Lan Thuấn Trạch.

 

Lan Thuấn Trạch của nàng.

 

Lâu rồi không gặp…

 

- Hoàn văn -