Còn nàng, nàng tin tưởng chàng, dựa vào chàng trăm phần trăm.
Lan Thuấn Trạch lớn lên cao ráo tuấn tú, còn nàng mềm mại yếu đuối, hay làm nũng, giả ngốc, khóc lóc, toàn là mánh khóe thường dùng của nàng.
Nhìn bề ngoài nàng như một bình hoa mong manh, sống dựa vào sự bảo vệ của chàng.
Nhưng sau này, khi Thân trung vương nghĩa mưu phản, mang quân bao vây kinh thành, nàng đang nghỉ mát ở hành cung ngoài thành, nghe tin liền bình tĩnh đến lạ thường mà nói với chàng:
“Ca ca, huynh đi bảo vệ phụ hoàng đi.”
Cấm quân trong kinh đã bị phản quân mua chuộc, xung quanh phụ hoàng chẳng còn ai đáng tin.
Lan Thuấn Trạch võ nghệ cao cường nhất, nàng muốn chàng đi bảo vệ phụ hoàng trước.
Nàng rất ít khi dùng giọng mệnh lệnh với chàng, nhưng lần này nàng nói:
“Vì bình yên của quốc gia, sự an nguy của phụ hoàng quan trọng hơn ta.”
Lan Thuấn Trạch nhìn nàng thật sâu, không thể không gật đầu đồng ý.
Nhưng không ngờ Trung Thân vương lại cố ý phái người vây đánh hành cung, quyết bắt cho được nàng, công chúa Vinh Yểm mà hoàng đế sủng ái nhất.
Trước đó, trong một yến tiệc hoàng gia, nàng từng làm gãy một chậu mẫu đơn quý mà Trung Thân vương dày công tìm được.
Dưới đáy chậu có ngăn bí mật chứa thuốc độc, vốn định dâng lên cho phụ hoàng, tích độc g.i.ế.t ngài từ từ.
Không ngờ nàng phát hiện, khiến nhiều trọng thần bị xử trảm năm ấy, m.á.u nhuộm khắp kinh thành.
Dù Trung Thân vương không bị vạch tội, hắn cũng buộc phải bỏ đi nhiều cánh tay đắc lực, thù nàng tận xương.
Có cơ hội, tất nhiên hắn muốn bắt được nàng.
Hơn nữa, nàng xinh đẹp nổi tiếng thiên hạ, ai mà không thèm khát một mỹ nhân như thế?
Người ở hành cung không nhiều, phòng thủ vài ngày đã kiệt sức.
Nữ thị vệ lớn lên cùng nàng nghĩ ra một cách: nàng ấy giả làm nàng, tự thiêu, để nàng mặc thường phục lẩn trốn ra ngoài.
Nàng không chịu, ngẩng cao đầu nói kiêu hãnh mà nghiêm túc:
“Nếu ta là trụ cột quốc gia, c.h.ế.t đi khiến thời cuộc rối loạn, thì ta đồng ý. Nhưng ta chỉ là một công chúa sống trong hậu cung, c.h.ế.t rồi chẳng qua để phụ mẫu thân thích khóc vài trận, bớt hưởng vinh hoa phú quý, sao có thể để ngươi c.h.ế.t thay ta? Mạng người không có cao thấp...”
Thị vệ cảm động đến rơi lệ, rồi không nói thêm, thẳng tay đánh ngất nàng, thay đồ cho nàng, sai lão thái giám dẫn nàng trốn khỏi hành cung.
Lúc nàng tỉnh lại thì đã nửa đường, lão thái giám vội vàng đánh xe đưa nàng đến nhà ngoại ở Lâm Châu cầu cứu, phía sau, lửa bốc ngút trời, hành cung chìm trong biển lửa.
Chuyện đã đến nước này, có hối hận cũng không kịp nữa.
Nàng cho dừng xe, cắt dây cương, xé y phục, lấy m.á.u viết vài dòng lên vải.
Một người một ngựa, nàng sai lão thái giám cải trang làm dân chạy nạn, vượt qua vùng bị phản quân kiểm soát để báo tin cho Quốc cữu bên kia xuất binh cứu giá.
Còn nàng thì tiếp tục đến Lâm Châu.
Lão thái giám nhìn nàng, một công chúa vốn sống trong nhung lụa, đang chậm rãi băng bó vết thương đầy m.á.u, trong lòng xót xa đến run rẩy, nhưng vẫn gật đầu, phóng ngựa đi.
Nàng tự mình cưỡi ngựa đến Lâm Châu, dọc đường kiệt sức, khi sắp đến nơi thì ngã xuống một khe núi nhỏ.
Còn lão thái giám, bị thương nặng, nhưng cuối cùng vẫn đưa được huyết thư đến nơi, rồi ngã xuống, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Lá thư ấy vô cùng quan trọng.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Quốc cữu đến kịp phối hợp với quân phòng thủ trong kinh dẹp loạn, cả dòng họ Trung Thân vương bị tru di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng hành cung sau trận hỏa hoạn chỉ còn tro tàn và mấy cái xác cháy đen, không nhận dạng được.
Tất cả mọi người đều cho rằng nàng đã c.h.ế.t trong biển lửa ấy.
Chỉ có Lan Thuấn Trạch không tin.
Chàng thân chinh hộ giá, g.i.ế.t phản quân, còn vì hoàng đế đỡ hai kiếm, trọng thương nhưng vẫn bình tĩnh đối phó.
Khi nghe tin nàng c.h.ế.t, chàng phun ra một ngụm m.á.u tươi.
Hoàng đế sai toàn bộ Thái y viện cứu chữa, suýt nữa tưởng không cứu nổi.
Ai cũng ca ngợi chàng trung thành, nhưng hắn biết, chàng không muốn khiến nàng thất vọng.
Chàng liều c.h.ế.t bảo vệ hoàng đế không phải vì ngai vàng quyền thế, mà là vì ngài là phụ thân của nàng.
Cuối cùng chàng vẫn gắng gượng sống sót.
Chàng không tin một người rực rỡ như nàng lại c.h.ế.t đi lặng lẽ như vậy.
Nhìn cái xác cháy đen kia, chàng thấy xa lạ.
Chàng không tin.
Nhưng chàng không thể nói điều đó với hoàng đế và hoàng hậu, sợ cho họ hy vọng hão huyền.
Chàng lặng lẽ tìm kiếm, vào triều làm quan cũng chỉ để tiện hành động.
Trước khi c.h.ế.t, nàng từng mê hoa đào.
Còn chưa kịp chán thì nàng đã không còn nữa.
Chàng tự tay trồng đào ở khắp nơi nàng từng đến.
Rồi mượn cớ rời kinh, tiếp tục truy tìm tung tích nàng.
Năm đó, ở thôn Lý Gia, mưa to liên tục, đường lầy lội thành bùn.
Nàng được Lý bà bà cứu, tịnh dưỡng nửa năm mới khỏe, lại sống động như trước.
Không đành lòng nhìn bà vất vả, nàng lén giúp bà làm việc, dù thân thể yếu ớt, vẫn hay bị cỏ trong ruộng cứa vào tay chân đến chảy m.á.u.
Lý bà bà tốt bụng, mỗi khi trời mưa đều nhắc người qua đường đổi hướng vì phía trước có đầm lầy.
Nàng cũng học theo bà nhắc người ta đổi đường.
Rồi nàng gặp Phó Thanh Yến.
Trong núi rừng âm u, nàng mặc bộ áo vải cũ kỹ, nón lá rách nát che mặt.
Nhưng chỉ cần ngẩng đầu, nàng đẹp đến mức khiến người ta sững sờ.
Phó Thanh Yến khựng lại, lúc đầu tưởng vì nàng giống Trịnh Uyển Khanh.
Sau này mới hiểu, là tim hắn ấy đập lệch một nhịp.
Hắn nhanh chóng dụ nàng rời đi.
Không lâu sau, Lan Thuấn Trạch đem đào trồng đến Vân Thành, trên đường đến Lâm Châu, đi ngang qua thôn Lý Gia.
Trên đường, không có ai nhắc đổi hướng, cả đoàn sa vào đầm lầy, suýt nữa không ra được.
Mưa như trút, trời đất mù mịt.