Yến vương lắc đầu, nói rằng y phục của Long Bùi có người may rồi, không muốn ta vất vả.
Ta xoa đầu hắn, hắn lại còn chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
Càng lúc càng giống một chú chó nhỏ lông xù rồi.
Thời tiết dần dần mát mẻ, rau ta trồng cũng bắt đầu thu hoạch được.
Yến vương theo ta đi nhặt rau, vui vẻ chẳng khác nào một đứa trẻ.
“Có ai không?”
Đột nhiên, cổng viện bị đẩy ra, hai thái giám nghênh ngang bước vào.
Bọn họ nhìn ta từ đầu đến chân, thái độ vô cùng ngạo mạn.
“Nô tài bái kiến Yến vương, Yến vương phi.”
Ta khẽ gật đầu, một người trong đó tiếp tục nói: “Chiêu nghi nương nương triệu kiến Yến vương phi vào cung nói chuyện, xin Vương phi theo nô tài đi một chuyến.”
Dứt lời, hắn lại liếc nhìn bộ quần áo trên người ta, cười cợt: “Bộ y phục này e là không hợp lắm, Vương phi nhớ thay một bộ đoan trang, tươm tất hơn.”
Hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau, rồi cười nhạo.
“Nàng ta có quần áo đoan trang gì chứ, ngày thường có gặp ai đâu.”
“Đúng vậy, loại người này có mặc đồ đẹp cũng chỉ làm bẩn y phục mà thôi.”
Ta nhíu mày, định lên tiếng thì đột nhiên ánh mắt của hai thái giám chuyển hướng, nhìn sang mảnh vườn nhỏ của ta, lập tức giận dữ.
“Đây là Tông Nhân phủ, lại dám trồng rau nuôi gà như dân thường, ngươi nghĩ mình đang sống trong nhà dân sao?”
“Người đâu, nhổ hết đám rau này đi, gà vịt trong viện cũng g.i.ế.c sạch, nếu làm tổn thương đến Vương gia, ai có thể gánh vác hậu quả?”
Chỉ trong chốc lát, một mảnh vườn xanh um bị san bằng, đám gia cầm cũng bị g.i.ế.c sạch, ném thẳng ra ngoài.
Ta siết chặt nắm tay, nhưng không bước lên ngăn cản.
Bởi vì ta biết, bọn họ chỉ là kẻ sai vặt, tất cả những việc này đều do Từ Kiều Kiều sai khiến.
Yến vương ôm chặt nắm rau trong tay, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong một khoảnh khắc, ta thấy trong đôi mắt trong trẻo của hắn ánh lên sát khí lạnh lẽo.
Nhưng chỉ chớp mắt, hắn lại trở về dáng vẻ trầm lặng như cũ.